Mẫu tử chưa bao giờ nói rõ ràng với nhau cho nên khúc mắc không được cởi bỏ.
Còn nữa, bà sẽ c.h.ế. t vì dịch bệnh sao?
Bối Tịnh Sơ không biết hai người đang nghe lén, tiếp tục nghĩ: [Thật ra Thái Hậu cũng coi như là đạt được ý nguyện rồi.]
[Như Nghiên thái phi, bà ấy một lòng nghĩ cho nhi tử, tình cảm của mẹ con cọn họ cũng rất tốt.]
[Nhưng nó cũng không thể mang đến trợ giúp gì cho nhi tử, khi đoạt đích đã đi sai một nước cờ nên đã thua cuộc.]
[Tình cảm tốt cũng chỉ có thể cùng nhau đi đoàn tụ dưới suối vàng mà thôi.]
[So với nhi tử thân thiết với mình, bà ấy hẳn là càng hy vọng con mình có thể sống tốt, vinh quang hiển hách.]
[Cho nên nhiều năm như vậy, thật ra Thái Hậu cũng không hối hận, chỉ có thể nói là tiếc nuối.]
[Nhưng mà phụ thân của ta hối hận rồi! Hối hận đến c.h.ế. t nha! Chậc chật, thật là đáng thương.]
Bối Tịnh Sơ nhìn hai người bọn họ nhìn nhau không nói gì thì trong lòng lo lắng, gấp đến độ sắp nói chuyện được luôn rồi!
Thái Hậu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hoàng đế một cái, bà thật sự tưởng tượng không ra bộ dạng đau lòng hối hận của tên nhóc vô tâm này sẽ thế nào.
Đã như vậy, cứ tìm một cơ hội để nói ra đi.
Thái Hậu hít sâu một hơi: "Đưa Sơ Nhi cho ta ôm một cái đi."
Bối Tịnh Sơ được Thái Hậu ôm trong ngực.
"Sơ Sơ, có nhớ hoàng tổ mẫu không, tổ mẫu còn muốn đưa con đến Nhân Thọ Điện ở đây."
"Nhưng mà bên ngoài quá lạnh, ta sợ con trên đường sẽ bị phong hàn nên mới từ bỏ."
"Kết quả phụ thân không đáng tin cậy của con lại trực tiếp đưa con đến."
Lần này hoàng đế không có phản bác, chỉ là hơi cúi đầu nghe giáo huấn, có cảm giác ngoan ngoãn hiếm có.
"Tiểu bảo bối của chúng ta có lạnh hay không?"
Bối Tịnh Sơ mỉm cười ngọt ngào, quả thực là cục bột nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Làm Thái Hậu cảm thán vẫn là tôn nữ tốt nhất.
So với tiểu tử thối bà sinh tốt hơn nhiều.
Tới cũng tới rồi, thật ra bà rất muốn để tôn nữ ở lại nơi này của mình.
Nhưng mà nghĩ đến lời tôn nữ nói, rằng bà sẽ c.h.ế. t vì dịch bệnh, đến lúc đó lây bệnh sang con bé thì phải làm sao bây giờ.
Hoàng đế hiếm khi ở lại Nhân Thọ Điện một hồi lâu, cho đến khi thật sự không còn thời gian, phải đi xử lý chính sự gấp mới rời đi.
Hắn thấy Thái Hậu thích Bối Tịnh Sơ, cũng muốn để nhóc con ở lại nơi này.
Nhưng nghĩ đến Thái Hậu có thể sẽ bị lây nhiễm dịch bệnh.
Mất đi mẫu thân đã là chuyện rất đau lòng rồi, hắn không thể để cho khuê nữ cũng vì nhiễm bệnh mà qua đời được.
Hoàng đế mím môi thật chặt, vẫn không thể gọi ra hai tiếng "mẫu thân".
Giọng hắn gượng gạo: "Sau này Trẫm sẽ mỗi ngày đều tới thỉnh an Thái Hậu ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!