Sau khi tiến cung, Hứa Hân Xu được phân cho một khoảng sân lớn, hoàng đế cho nàng một đống sách về nông nghiệp và hạt giống để nghiên cứu.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là, đại công chúa thường xuyên được ôm tới đây chơi.
[Thật là một tỷ tỷ xinh đẹp, Khổng gia đúng là không phải người mà!]
[Nếu như ta có thê tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ mỗi ngày đều thèm thuồng khuôn mặt nàng. Người ta yêu còn không kịp, bọn họ lại dám ngược đãi!]
[Quả nhiên nam nhân chẳng có ai tốt đẹp cả, mỹ nữ tỷ tỷ ôm ôm~]
Nàng khen đến mức Hứa Hân Xu cực kỳ xấu hổ.
Hứa Hân Xu ôm Bối Tịnh Sơ vào trong phòng ngủ của mình chơi, trong khoảng thời gian này Bối Tịnh Sơ rốt cuộc cảm nhận được nỗi cô đơn chốn thâm cung của những phi tử kia.
Mỗi ngày đều là những gương mặt và cảnh vật quen thuộc, nhìn hoài tới mức phiền chán luôn.
Điểm khác nhau là người ta còn có thể đi dạo Ngự Hoa Viên, còn nàng chỉ có thể nhìn trần nhà Ngự Thư Phòng và Tuyên Thất Điện, một mình gặm ngón tay mũm mĩm của mình.
Hiện tại đổi nơi khác để chơi, Bối Tịnh Sơ thấy cái gì cũng mới lạ.
Nàng nghịch ngợm duỗi tay nhỏ sờ soạng khắp nơi.
Hoa Huệ Tây trắng trong bình đang nở đẹp, Bối Tịnh Sơ duỗi tay nhỏ đi sờ cánh hoa.
"Công chúa thích cái này sao, để thần đưa qua cho người."
Bối Tịnh Sơ lắc đầu: [Không được không được, đặt ở chỗ ta không được mấy ngày ta sẽ nhìn đến chán, vẫn là xem đồ của người khác vui hơn.]
Ngư ma ma – người cũng có thể nghe được tiếng lòng của nàng nhịn không được nở nụ cười hiền từ.
Nhưng là chẳng được bao lâu đã nghe thấy công chúa ọe~ một tiếng, sau đó phun ra một ngụm sữa lớn.
Ngư ma ma móc khăn ra lau cho nàng.
Ngay cả những khe nhỏ ở cổ cũng lau sạch sẽ.
Mức độ cẩn thận này hoàn toàn thỏa mãn thói ở sạch của Bối Tịnh Sơ, nàng nhanh chóng biến trở lại thành một em bé sạch sẽ.
Nhưng mà sau đó bọn họ lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chóng mặt quá ~ ngủ thôi~]
Sau đó nàng lập tức ngủ thiếp đi.
Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, đang chơi thì ngủ thiếp đi cũng là bình thường, không có ai để ý.
Nhưng hai người vừa rồi đều nghe thấy được Bối Tịnh Sơ nói bị chóng mặt.
Hai người chia nhau ra, một người đi Ngự Thư Phòng tìm hoàng đế, một người đi Thái Y Viện mời thái y.
Hoàng đế đã đã tê liệt rồi.
Tại sao thế hệ hoàng tử công chúa mà tiên hoàng sinh ra đều trưởng thành khỏe mạnh, đến phiên con hắn thì lại liên tiếp găp tai nạn chứ?
Chẳng lẽ đây là báo ứng của hắn vì đã g.i.ế. c cha g.i.ế. c huynh tao?
"Công chúa như thế nào rồi?"
Sau khi Thẩm thái y chẩn bệnh xong thì vẻ mặt đầy bối rối: "… Lại bị trúng độc."
Hắn không khỏi lau mồ hôi, mới mấy ngày mà lại trúng độc lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!