Nhưng dần dần theo thời gian trôi qua, nàng cũng nhớ không rõ đã là ngày nào tháng nào.
Bà bà nói trên người nàng có quá nhiều hung sát khí, khắc phu khắc tử, phải nhốt ở trong phòng để loại bỏ hung sát khí.
Hứa Hân Xu đã sắp phát điên rồi, cả ngày không thấy ánh sáng, còn không thể nói chuyện với người khác.
Nàng chỉ có thể một mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu.
Hạ nhân nghe thấy nàng nói chuyện một mình còn lén lút bàn tán.
Nói lão phu nhân quả nhiên anh minh, đại thiếu phu nhân thật sự đã bị yêu ma bám vào người, một mình ở trong phòng không biết nói chuyện với ai.
Hứa Hân Xu không có cách nào cãi lại, không cách nào minh oan.
Nàng muốn nói không phải, nàng là bởi vì bị nhốt lại mới tự nói chuyện, không phải bị yêu tà bám vào người.
Nhưng không một ai tin tưởng nàng.
Hết đường chối cãi, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Nàng thật sự rất nhớ nhà, rất nhớ huynh trưởng.
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ không tiếp tục tin lời lừa gạt rằng nam nhân sẽ yêu thương nàng một đời một kiếp.
Cũng sẽ không tiếp tục không nghe lời khuyên bảo của tẩu tẩu, ngu ngốc tin rằng gả thấp là có thể hạnh phúc cả đời.
Ai đó hãy cứu cứu nàng với!
Đột nhiên cửa mở ra, ánh sáng chói mắt lại lần nữa tiến vào phòng, chắc lại là thị nữ tới đưa cơm.
Hứa Hân Xu nhắm chặt hai mắt để làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi ánh mặt trời bất ngờ kích thích đôi mắt.
Nhưng nàng vẫn cố gắng mở mắt ra, muốn bắt lấy ánh sáng không dễ có được này.
"Xu Nhi." Thấy bóng người mơ hồ ngược sáng mà đến, Hứa Hân Xu cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.
Sao lại có thể nghe thấy giọng của huynh trưởng chứ, nàng bị giam đến phát điên rồi, xuất hiện ảo giác sao?
Hứa Hân Xu c.h.ế. t lặng nghĩ.
Mãi cho đến khi bàn tay to quen thuộc đặt lên mái tóc rối bù của nàng, nàng mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Nàng khàn giọng mở miệng: "Huynh trưởng?"
"Là ta." Giọng Hứa Lan Kỳ nghẹn ngào.
Giọng nói của muội muội trước kia trong trẻo như chim hoàng oanh, vừa nghe đã biết là cô nương được được chăm sóc rất tốt, được người nhà cưng chiều.
Nhưng bây giờ giọng muội ấy lại khàn khàn hệt như người già sáu bảy chục tuổi.
Hắn hận không thể lột da xẻo thịt đám người Khổng gia kia!
"Huynh trưởng, bọn họ bắt nạt ta!"
Hứa Hân Xu khàn giọng khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế, hệt như đứa trẻ rốt cuộc tìm được mẫu thân vậy.
Hứa phu nhân ở cửa nhìn mà chỉ cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Khổng gia nho nhỏ cũng dám bắt nạt cô nương Hứa gia bọn họ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!