Bối Tịnh Sơ nhìn bộ dạng mỹ nhân nhược bất thắng y* kia, tán thưởng trong lòng:
*miêu tả người phụ nữ có nhan sắc nổi bật, quyến rũ đến nỗi trang phục mặc lên không đủ hoa mỹ hay không xứng đáng với vẻ đẹp của cô ấy.
[Hoàng đế thật sự là có phúc lớn, hậu cung giai lệ đều xinh đẹp như vậy. Nhìn ánh mắt Thục phi kìa, đều sắp kéo sợi* được luôn rồi, thế này mà còn không hôn một cái trước?]
*Trích từ câu "Mị nhãn như tơ", chỉ ánh mắt quyến rũ
Hoàng đế:… Tuổi còn nhỏ sao tư tưởng lại đen tối như vậy? Con học mấy thứ kỳ kỳ quái quái đó ở đâu vậy?
Sau khi tiễn Hoàng đế đi rồi, điển hầu cung nữ mới đỡ Thục phi trở về, an ủi nói:
"Bệ hạ là vì khó khăn lắm mới có được một đứa con khỏe mạnh, mới sủng ái đại công chúa như thế."
"Chờ tiểu chủ tử của chúng ta sinh ra rồi, nhất định không thể kém hơn đại công chúa."
Kể từ sau khi tin tức Thục phi mang thai truyền đến, mọi chuyện trôi qua yên bình.
Trừ việc các nhũ mẫu của Bối Tịnh Sơ sữa càng ngày càng ít, dần dần nàng cũng không đủ ăn nữa.
Có lẽ là do đã dùng bùa võ lực, sức lực của nàng mạnh hơn nhiều so với trẻ con cùng tuổi, đồng thời ăn cũng nhiều hơn.
"Hôm nay lại không lấy được sao?"
Bối Tịnh Sơ dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên mà nghe.
Người được hỏi lắc đầu: "Thái giám nói, Thục phi hiện tại bụng mang long tự, bọn họ phải cẩn thận hầu hạ."
"Còn nói là mỗi ngày đều mệt mỏi, cần phải ăn nhiều một chút, lấy hết thịt ngon và đồ ăn ngon đi rồi."
[Hay lắm, Thục phi mang thai thôi mà cũng có thể ảnh hưởng đến ta sao?
Hoàng cung to như vậy, bỏ đói nàng ta chắc? Đồ ăn thôi mà cũng phải giành là sao? ? ?]
Ngư ma ma khó chịu: "Nàng trong bụng mang long tự, tiểu công chúa của chúng ta thì không phải long tự sao?"
"Không có đồ ăn lợi sữa phải làm sao đây, hiện tại sữa của chúng ta đã không đủ cho tiểu công chúa ăn rồi!"
"Chờ bệ hạ tới đón công chúa, chúng ta nói chuyện này cho Tưởng công công đi?"
"Không được!" Một nhũ mẫu khác không đồng ý.
"Chúng ta hết sữa thì không thể tiếp tục cho tiểu công chúa b. ú sữa được nữa."
"Sau đó sẽ bị đưa ra ngoài cung, không có tiền gửi về nhà, trong nhà phải làm sao bây giờ?"
Dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Các nàng đều có xuất thân nghèo khổ, nếu không ai sẽ đi làm nhũ mẫu chứ.
Ngư ma ma phản bác: "Thế nhưng để tiểu công chúa bị đói chính là tội lớn, đến lúc đó bị truy cứu…"
"Sẽ không đâu, chẳng phải công chúa vẫn ăn hết sao, chỉ là không ăn no mà thôi."
"Nhiều nhất là lúc nhỏ không bổ sung đủ dinh dưỡng, lúc trưởng thành thân thể ốm yếu mà thôi."
"Cho dù có điều tra cũng tra không ra là vấn đề của chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói ra thì ai biết đứa bé khi còn nhỏ ăn không đủ no chứ?"
Bối Tịnh Sơ: [Cái này… Thật ra là có ta biết á.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!