Hoàng đế nói: "Loại độc mà Lệ phi dùng đến từ Tây Vực, mà cửa hàng của ngươi từng bán hàng hóa đặc sắc của Tây Vực."
"Nàng ta sớm đã khai ra, có một kẻ thần bí cung cấp độc dược cho nàng ta, hẳn chính là ngươi đi."
Bối Tịnh Sơ tức giận: [Lúc trước ta bị đau bụng là do tên khốn kiếp này giở trò sao? Phụ thân! Xử hắn đi!]
Lỗ Vương lập tức luống cuống.
Cái gì? Lệ phi không phải đã c.h.ế. t bất đắc kỳ tử rồi sao?
Chẳng trách lại đột nhiên liền bệnh nặng mà chết, thì ra là đã bị tra ra tội mưu hại hoàng tử.
"Ngươi biết làm sao mà trẫm điều tra ra không? Bởi vì nàng ta muốn hại công chúa, trẫm mới điều tra tới ngọn nguồn."
"Cái gì? Cái đồ ngu ngốc này!" Lỗ Vương khó thở, đúng là đồng đội heo mà!
Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, công chúa không có uy h.i.ế. p gì, không cần phải xen vào, nàng ta lại đi làm điều thừa thãi hại hắn bị hoài nghi.
Lần này hắn không có đưa thuốc độc cho nàng ta, nhất định là nữ nhân ngu ngốc này lén lút giấu đi từ trước.
"Ha ha ha ha." Lỗ Vương cười lạnh.
"Không nghĩ tới ta dốc hết sức lực, bày mưu tính kế, cuối cùng lại thua bởi lòng đố kỵ của nữ nhân!"
"Ngươi đã hạ dược vào ly rượu kia là đúng chứ? Tửu lượng của bổn vương ngàn chén không say, sao có thể mới uống chút rượu đã nói năng không suy nghĩ được!"
Hoàng đế không có trả lời câu hỏi nhàm chán này, mà tiếp tục giáng cho Lỗ Vương một đòn thật mạnh:
"Ngoại trừ chuyện của Lệ phi, phu nhân tướng quân Kim Ngô Vệ cũng là người của ngươi đúng chứ?"
Lỗ Vương đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin hoàng đế lại tra ra được quân cờ mà hắn ẩn giấu sâu nhất.
"Rất khó chấp nhận sao? Thủ đoạn nhỏ của ngươi thật sự quá ngây thơ, ngay cả đứa bé một tháng tuổi đều có thể nhìn ra!"
Hoàng đế cực kỳ tự tin mà nói ra câu này, tuy rằng hắn không nhìn ra, nhưng nhóc con mới tròn trăng trong n.g.ự. c hắn đã nhìn ra ~
Nhưng là nhóc con lại không hài lòng, ở trong lòng không ngừng hối thúc:
[Ngài ở đây lải nhải cái gì vậy! Dong dong dài dài! Trực tiếp xứ lý hắn đi, nhân vật phản diện đều c.h.ế. t vì nói nhiều đó biết không?]
Hoàng đế: …
Sắc mặt Lỗ Vương đã trở nên điên cuồng: "Ha ha ha ha, ta khó lòng thoát chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể sống bao lâu?"
"Ngươi biết không? Đồ ăn luôn được bảo vệ đến mức không kẽ hở của ngươi đã bị ta động tay chân rồi, ngươi cũng sống không được bao lâu nữa đâu!"
Nói xong, Lỗ Vương chờ đợi bộ dạng hoàng đế hoảng hốt lo sợ, tốt nhất là sau khi trở về nuốt không trôi cơm, ăn ngủ không yên.
Thế nhưng hoàng đế chỉ là đổi tay ôm Bối Tịnh Sơ, sau đó cầm lấy một cái hộp gấm từ trong tay Tưởng công công.
Hắn mở hộp ra, hỏi Lỗ Vương: "Ngươi nói cái này sao?"
Lỗ Vương bị trói trên cây cột không dám tin: "Ngươi… làm sao ngươi biết?"
[Cười ngất, âm mưu rõ ràng như vậy, đồ ngốc mới không phát hiện!]
Hoàng đế – người ban đầu cũng không có phát hiện âm mưu chỉ cảm thấy như bị trúng một mũi tên.
"Ngươi quả thật rất thông minh, lấy trường sinh ra để dụ dỗ trẫm. Một khi cám dỗ đủ lớn, thật sự có thể khiến người ta xem nhẹ nguy hiểm mà đánh cuộc một phen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!