Lôi Nam nhi vừa nói vừa làm động tác muốn đánh Bối Tịnh Sơ.
Lần này, nàng ta bị ma ma ở bên cạnh trực tiếp tóm lấy đè xuống đất.
[Hahahaha cười c.h.ế. t mất, cho ngươi ngang ngược này! Sao không ngang ngược nữa đi?]
Bé con phát ra tiếng cười khúc khích, chỉ là Lôi Niệm Nhi nhìn thấy, cảm giác có chút giống như… tiểu nhân đắc ý?*
(*) ý nói những kẻ được lợi thì trở nên hài lòng khoe khoang.
Không được không được, làm sao nàng có thể nghĩ tiểu công chúa như vậy được? Tiểu công chúa chính là bởi vì giúp nàng mới mắng chửi người.
"Điêu nô! Các ngươi đang làm gì? Còn không mau buông bản tiểu thư ra, đợi phụ thân ta tới đây sẽ c.h.é. m hết các ngươi!"
Nhưng mà hoàng cung không phải là nhà của nàng ta. Cho dù nàng ta có la hét thế nào, ma ma cũng không dám buông người có ý đồ tổn thương tiểu công chúa ra.
Tiếng la hét của Lôi Nam Nhi quá lớn, truyền đến tận Ngự thư phòng. Không đợi cung nhân báo tin kịp đi qua, Hoàng Đế và Lôi tướng quân đã qua đây rồi.
[Phụ thân phụ thân! Cuối cùng ngài cũng đến rồi! Có người ức h.i.ế. p bảo bảo của ngài nè!]
Bối Tịnh Sơ chỉ vào Lôi Nam Nhi đang bị đè trên đất, nhìn Hoàng Đế tố cáo bằng tiếng em bé.
Hoàng Đế đi qua, ôm lấy Bối Tịnh Sơ từ trên chân Lôi Niệm Nhi.
"Nói đi, đây là có chuyện gì?"
Nhũ mẫu trả lời: "Bệ hạ, vị tiểu thư này vừa tiến vào đã muốn mạo phạm công chúa, bị Lôi đại tiểu thư ngăn lại, sau đó còn phát điên muốn đánh công chúa, nô tỳ chỉ có thể kêu người bắt giữ lại."
"Ngươi đánh rắm! Tiện tỳ người dám nói năng lung tung! Rõ ràng là nhóc con này mắng ta trước!"
"Nghiệp chướng! Ngươi còn không mau câm miệng cho ta!" Lôi tướng quân tức giận gầm lên, khiến Lôi Nam Nhi bị dọa sợ.
"Ngươi không cảm thấy lời nói của bản thân vô lý sao! Công chúa điện hạ mới đầy tháng, ngày cả nói chuyện cũng không biết thì làm sao mắng ngươi được?"
Nhưng Lôi Nam Nhi không sợ trời không sợ đất đã quen rồi, bị quát một tiếng thì lập tức nỗi tủi thân dâng lên, bắt đầu khóc lóc om sòm.
"Con không quan tâm con không quan tâm, không phải là lỗi của con! Phụ thân lại quát con, con không thèm để ý tới người nữa!"
Bối Tịnh Sơ thấy lông mày của người cha tiện nghi của mình nhăn đến mức sắp kẹp c.h.ế. t con ruồi rồi, thật sự rất buồn cười.
[Hahahaha, chắc là từ trước tới giờ không có ai dám ở trước mặt Hoàng Đế khóc lóc om sòm như vậy đâu, ahahahaha, để cho phụ thân ta trải nghiệm sự đáng sợ của xã hội một chút đi!]
Tiếng cười của trẻ con cực kỳ trong trẻo, lại mang theo sự chế nhạo không hề che giấu.
Hoàng Đế: … Cứ cười đi, ai thèm giành cười với con!
Lôi tướng quân trực tiếp quỳ xuống huỵch một tiếng trước mặt Hoàng Đế, dập đầu tạ tội.
Cái trán đập trên đất kêu rõ vang, rất nhanh đã biến thành màu xanh.
"Đều là thần không biết dạy con, để nó ngự tiền thất lễ*. Không dạy con là lỗi của cha, xin bệ hạ trách phạt. Cầu xin bệ hạ nể tình tiểu nữ tuổi còn nhỏ, để thần mang về đích thân dạy dỗ lại."
(*) vô lễ trước mặt vua
Lôi Nam Nhi vừa rồi bị dọa dẫm quát mắng đều không nghe đột nhiên im bặt, nàng ta nằm trên đất, nhìn chằm chằm Lôi tướng quân.
Nàng ta nghe người khác nói, Hoàng Thượng là người lợi hại nhất trên đời này, nhưng Lôi Nam Nhi không cảm thấy như vậy.
Nàng ta cảm thấy người lợi hại nhất chính là phụ thân, Hoàng Thượng có thể lợi hại bằng phụ thân không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!