Chương 50: Nhắc Nhở

Cách gần như vậy, ông lão cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy chữ trên màn hình.

Tuy rằng người trẻ thời này biểu đạt rất khoa trương, có chút chỗ ông không hiểu được, nhưng ý chính thì vẫn có thể suy ra.

Liếc nhìn Trần Trản đang thất thần, an ủi:

"Rất nhiều chuyện tình đều bắt đầu do trời đất khiến xui, đừng quá mức để ý."

Thật ra điều làm Trần Trản ngạc nhiên không phải là nguyên nhân nguyên thân thích Khương Dĩnh, mà là không ngờ vẫn không thể thoát khỏi hot search.

"Tính ra con cũng đã đến tuổi thành gia lập nghiệp." Ông lão suy tư:

"Thích người như thế nào? Ông có thể giúp con xem xét một chút."

Trần Trản không quá hiểu phụ nữ, thời học sinh vì hoàn cảnh gia đình, nên không suy xét đến phương diện này. Sự hiểu biết đối với phụ nữ chỉ có thể dùng bạn cùng bàn lúc đó để tham chiếu, còn nhớ tính cách đối phương khá hung hãn nhưng cũng tương đối thiên vị người thân.

"Phải lương thiện, nhưng không nhu nhược."

Cậu nghĩ đến mặt tốt của bạn cùng bàn trước.

Sau một chốc, không biết nhớ đến chuyện gì, rùng mình một cái:

"Mỗi tháng không có mấy ngày đặc biệt nào đó."

Mường tượng một đoạn thời gian cố định mỗi cuối tháng của những năm đó, tính tình bạn cùng bàn sẽ trở nên vô cùng nóng nảy. Mỗi khi Trần Trản muốn phản kháng, lại nhìn thấy đối phương ôm bụng lúc nghỉ giữa giờ, chỉ có thể tiếp tục im lặng chịu áp bức.

Nhớ tới đây, mặt đầy nghiêm túc nhấn mạnh:

"Đúng vậy, điểm ấy rất quan trọng."

Ông lão đè xuống mí mắt đang nhảy giật, đôi môi run lên, nhịn cũng không nhịn được, nhấc tay vỗ lên gáy cậu một cái:

"Cái tiêu chuẩn cuối cùng này, trực tiếp đóng kín cánh cửa giới tính rồi!"

Đối với người trong cuộc mà nói, lại như vừa mở ra một cánh cửa đến thế mới, ngước mặt trầm tư.

Ông lão vừa nhìn đã biết cậu đang nghĩ gì:

"Đàng hoàng chút đi, con không muốn có con sao?"

Trần Trản lắc đầu:

"Không tự tin dạy con tốt." Dừng một chút nói:

"Người không phải cũng không kết hôn sinh con?"

Ông lão hơi động đôi mày, cuối cùng chậm rãi nói:

"Ngày còn trẻ muốn tìm người có tâm hồn đồng điệu, chứ không muốn sống tạm qua ngày. Nếu sinh con là để dưỡng lão, việc này đều không công bằng với nhau."

Trần Trản gật đầu liên tục, cậu cũng có ý nghĩ như thế.

"Nhưng lần trước nằm viện làm tiểu phẫu, xuống giường nhất định phải có người theo đỡ, đến cả đi vệ sinh ông cũng không dám đi."

Ông cười khổ:

"Có một số việc già rồi lại nghĩ không ra."

Trần Trản im lặng, hồi lâu sau nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!