Chương 32: Ăn Mừng

Sau khi anh buông hết câu, nhất thời không ai lên tiếng.

Thời điểm lần nữa có lại tiếng vang, là Trần Trản đến đây. Lọ thuốc nhỏ đặt tại trong túi, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện dấu vết.

Lúc trông thấy Ân Vinh Lan, trêu đùa nói:

"Tôi ở ngoài tìm hết một vòng, còn tưởng anh đã lâm trận bỏ chạy."

Ân Vinh Lan bất đắc dĩ cười cười, giúp cậu kéo ghế ra.

Lâm Trì Ngang cắt ngang cuộc giao lưu của bọn họ, lần lượt giới thiệu những nhà đầu tư.

Trần Trản có khả năng quan sát rất nhạy, chú ý thấy tầm mắt thiếu niên cứ thấp thoáng lia đến mình, lầm la lấm lét nhìn trộm làm cậu không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Thiếu niên như có tật giật mình, cảm thấy nếu bây giờ dời mắt đi ngay thì hơi quá lộ liễu, đơn giản xoã mình nhập vai, nháy mắt với cậu một cái.

Người lớn tuổi răn dạy:

"Đàng hoàng một chút."

Lúc thiếu niên bĩu môi, Trần Trản đã ngồi xuống.

Thái độ của cậu rất chuẩn mực, châm trà rồi nhẹ nhàng xoay đĩa quay trên bàn, đưa đến trước mặt mỗi người.

Lâm Trì Ngang bình thản nói:

"Nếu đã muốn đầu tư làm phim, không bằng làm một lần cho đáng."

Người lớn tuổi nói tiếp:

"Làm hẳn một bộ phim lớn cũng không phải không thể. Nhưng mà phải đợi tới nửa cuối năm mới được, ra rạp cũng vừa đúng dịp phim Tết năm sau."

Ý kiến hay, Người đàn ông trung niên ngồi bên kia cũng cười nói:

"Không chừng còn nổi được một hồi."

Thiếu niên ở bên cạnh nghe mà hơi sửng sốt, tận mắt thấy được thế nào là tuỳ cơ ứng biến nói dối không chớp mắt thật sự.

Trần Trản thì lại khẽ cau mày, không bị mê muội bởi bức tranh tương lai đẹp đẽ. Bây giờ chỉ mới đầu năm, tình cảnh cuối năm không ai có thể cam đoan chính xác, giai đoạn giữa còn trộn thêm không ít biến số.

Lâm Trì Ngang lấy ra kịch bản đây qua:

"Trong thời gian từ giờ đến đó anh cũng có thể thử viết một phần kịch bản, rồi chọn ra cái hay nhất."

Trần Trản luôn cố gắng phát triển nghề tay trái trên mọi lĩnh vực, khi nghe đến làm biên kịch quả nhiên ánh mắt hơi nhúc nhích, có cân nhắc đôi điều.

Nhưng cũng chỉ nhìn tựa một lần, rồi Trần Trản đặt kịch bản trước mặt Ân Vinh Lan, cho y tự quyết định.

Ân Vinh Lan cúi đầu xem mà lưng vẫn thẳng tắp, trông càng giống như đang xét duyệt, đến khi y lật xong trang cuối cùng, Trần Trản ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: Thấy vừa ý không?

Bàn tay vừa mới cầm ly lên thả xuống, ánh mắt Ân Vinh Lan vô cùng phức tạp.

Thiếu niên ngồi bên khác không nhịn được xoa xoa mũi, câu nói vừa nãy, dường như rất hay nghe trong phim thần tượng.

Ân Vinh Lan cuối cùng lựa chọn gật đầu.

Trước thời gian quay phim ở cuối năm, phải mau chóng tìm cơ hội thẳng thắng với nhau.

Khi nhân viên phục vụ đưa món ăn lên đều nhẹ nhàng lặng tiếng, trong suốt bữa cơm đã hiếm có người nói chuyện, chớ nói chi nâng cốc chạm ly, thuốc giải rượu Trần Trản chuẩn bị sẵn đương nhiên cũng không cần dùng đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!