Trần Trản khi cười nhếch một bên khoé môi, biểu diễn hoàn hảo nụ cười tà mị kiểu Jack Sue.
Nhân viên phục vụ đưa lên rượu, Vương Thành nhấp một ngụm, nói:
"Khí chất của anh có tăng lên rất nhiều."
Gã còn nhớ lúc đầu khi đối phương tìm đến mình, có được khuôn mặt đẹp, nhưng đáng tiếc mỗi một ánh mắt nụ cười đều khắc đầy mỉa mai.
Trần Trản nâng ly rượu lên:
"Thất tình khiến người ta trưởng thành."
Vương Thành không có hứng thú đối với nguyên nhân cậu lột xác, nói ngay vào điểm chính:
"Live stream lần trước tôi đã xem qua, chắc chắn anh đã có bước đầu nhận thức về giá trị thương mại của bản thân."
Trần Trản mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
Vương Thành:
"Công ty sắp lên kế hoạch quay một bộ web drama, chỉ cần anh gật đầu, là có thể lấy được nhân vật nam phụ số ba."
Trần Trản nhướng mày, vốn nghĩ ước chừng chỉ diễn vai phụ số bốn năm sáu, không ngờ rằng sẽ hào phóng như vậy.
Vương Thành trên mặt mang theo nụ cười, chỉ cần có thể đạt được mục đích quảng bá, gã không tiếc đưa ra lợi ích cao nhất có thể.
Trần Trản cúi đầu cân nhắc, Vương Thành cũng không hối thúc, nét mặt tự tin nắm chắc. Trong quá trình chờ đợi, trạng thái thoải mái tự nhiên, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm trai xinh gái đẹp đi ngang qua bên người. Khi tầm mắt lướt qua một ngã rẽ nào đó, ánh mắt run mạnh lên.
Người bị gã nhìn chằm chằm tựa như có phát hiện, xoay mặt chuyển hướng về bên này.
Ân... Vừa mở miệng ra, người kia đặt ngón trỏ lên giữa môi, ra hiệu im lặng.
Tôi cảm thấy... Trần Trản vừa ngẩng đầu muốn lên tiếng, liền nhìn thấy Vương Thành bộ dạng thất thần, cũng nhìn sang, nhanh chóng cùng ánh mắt Ân Vinh Lan chạm nhau giữa không trung.
Nếu đẹp là một loại tài năng thì người này đang phát huy tài năng vô cùng nhuần nhuyễn, Ân Vinh Lan bước ra chân dài đi tới, Vương Thành mấy lần muốn đứng lên, nghĩ đến động tác ám chỉ kia, lại lật đật ép xuống kích động.
Thật là trùng hợp.
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản nói.
Vướng phải Vương Thành, Trần Trản không tiện hỏi y làm sao vào đây, chỉ một lần nữa nổi lên nghi ngờ về thân phận của y.
Vương Thành tựa như đang xem phim kinh dị, không hiểu làm sao Trần Trản có thể dính líu đến Ân Vinh Lan. May có thâm niên hành nghề trong showbiz, thứ không thiếu nhất chính là trí tưởng tượng, nhanh chóng dứt bỏ nghi vấn lung tung, đúc kết ra điểm mấu chốt:
Ân Vinh Lan tạm thời không có ý định để Trần Trản biết được thân phận.
"Sao cậu lại tới đây?" Khác với Trần Trản, Ân Vinh Lan bình tĩnh tự nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Bàn bạc chút chuyện."
Nói tới đây, nhìn Vương Thành liếc mắt một cái.
Ân Vinh Lan:
"Hai bàn trống còn lại đều đã được đặt trước, có phiền để tôi ngồi cùng không?"
Trước khi Trần Trản lên tiếng, Vương Thành nhanh nhẹn làm tư thế mời.
Đợi y ngồi xuống, Vương Thành giấu đi ngữ điệu lấy lòng quá độ trong thanh âm, dùng hết sức phối hợp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!