Hôn lễ được tổ chức tại một hòn đảo nghỉ dưỡng.
Tháng tám, tiết trời vẫn còn oi ả, nhưng khí hậu hải đảo lại vô cùng dễ chịu. Về phía Úc Tinh Nhiên, cậu không yêu cầu thông báo đến người thân, nhưng bạn bè thì lại không ít.
"Bình hoa này đặt qua bên này đi, như vậy đẹp hơn nhiều." Thẩm Trình vừa chỉ huy nhân viên công tác tại hiện trường, vừa hỏi Cố Phỉ Dập: "Anh em đâu?"
"Đang cùng anh Tinh Nhiên, bị chị em lôi kéo trang điểm rồi."
Thẩm Trình bất chợt bật cười: "Vậy anh không được đi xem à?"
"Lát nữa họ ra thì anh cũng thấy thôi, anh xem chùm bóng bay này thả ở đây được không?" Cố Phỉ Dập vừa buộc hai chùm bóng bay lớn vào cổng vòm hoa.
Thẩm Trình lắc đầu: "Không ổn lắm."
Cố Phỉ Dập ngẩn người, cẩn thận nhìn lại, không phát hiện có gì không ổn, đang định hỏi thì Thẩm Trình đã chạy đến bên cạnh cậu ta. Nhìn quanh, thấy mọi người đều bận rộn, không ai chú ý đến họ, anh ta liền kéo cà vạt Cố Phỉ Dập, trao một nụ hôn trộm trong ánh mắt kinh ngạc của cậu ta.
Cố Phỉ Dập lập tức cứng đờ người, tay chân luống cuống không biết để vào đâu, mặt đỏ bừng như quả táo chín. Vẻ ngây ngô của cậu ta càng khiến người ta muốn trêu chọc.
"Sao em dễ đỏ mặt thế?" Thẩm Trình chọc ghẹo.
"Anh Trình..." Cố Phỉ Dập khẩn trương đến muốn chết, nhưng không muốn né tránh sự đụng chạm của Thẩm Trình, giống như một chú cún lớn vừa làm chuyện xấu lại sợ bị phát hiện. "Em... em sợ lát nữa có người thấy."
"Hả?" Thẩm Trình nhướng mày: "Khẩn trương vậy sao?"
Cố Phỉ Dập còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Trình đã ghé sát tai cậu ta, hơi thở nóng rực phả vào khiến vành tai Cố Phỉ Dập đỏ ửng: "Khi ngủ với anh sao không thấy em sợ?"
Cố Phỉ Dập: "..."
"Không muốn chịu trách nhiệm hả? Em trai, em tệ bạc vậy sao?"
"Không phải."
"Vậy em định chịu trách nhiệm thế nào?"
Mặt Cố Phỉ Dập đỏ đến mức có thể nhỏ máu, cậu ta cúi gằm mặt suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Nhưng em vẫn chưa..."
Thẩm Trình: "?"
"Chưa... chưa đến tuổi kết hôn theo luật định."
Câu nói này thốt ra vô cùng khó khăn, Cố Phỉ Dập cảm giác cả người như muốn bốc cháy. Thẩm Trình ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, bật cười: "Ai nói với em cái đó?"
Anh ta nghĩ ngợi rồi lại thấy buồn cười: "Anh đang hỏi em..." Anh ta cố ý dừng lại: "Anh đang hỏi tối nay em có đến phòng anh không."
Một câu nói khiến Cố Phỉ Dập đang bốc khói vì xấu hổ càng thêm hoảng loạn, đại não như một cỗ máy cũ kỹ, xoay mãi mới tỉnh táo lại: "Vâng."
Tim Cố Phỉ Dập đập thình thịch như trống, Thẩm Trình nhận được câu trả lời mong muốn liền lùi một bước, dường như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm người giám sát.
Chỉ còn Cố Phỉ Dập đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới tay chân lóng ngóng bước về phía bên kia.
"Em trai, em đang làm chuyện gì trái với lương tâm vậy?"
Tống Dã đứng từ xa đã thấy dáng vẻ kỳ lạ của Cố Phỉ Dập.
"Không có." Cố Phỉ Dập chớp mắt: "Anh Tống, anh Kiều. Hai anh tìm anh Tinh Nhiên sao? Hay là em dẫn hai anh qua đó nhé?"
"Không cần, bọn anh đi dạo một chút. Cậu ấy giờ chắc đang bận lắm, không vội làm phiền cậu ấy bây giờ đâu." Tống Dã cười hắc hắc: "Tối đến làm phiền mới có ý tứ."
Kiều Hướng Nam quả không hổ là bạn lâu năm của Tống Dã, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu ý cậu ta, không nhịn được trợn mắt: "Hành vi của cậu có hơi bi3n thái đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!