"Ừ."
Úc Tinh Nhiên trầm ngâm một lát. Năm đó, mẹ Cố Yến Chấp tìm đến cậu, thái độ còn ngạo mạn hơn bây giờ nhiều. Nhưng hôm nay, khí thế của bà đã dịu đi không ít. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mà cậu không hề hay biết.
Cố Yến Chấp không định nói, cậu cũng không hỏi nhiều.
Úc Tinh Nhiên chỉ đơn thuần tò mò –
"Khi còn bé, cậu chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?"
Cố Yến Chấp im lặng rất lâu, đến khi Úc Tinh Nhiên nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
"Tôi cho rằng nhà người khác cũng như vậy."
Bởi vì chưa từng cảm nhận, cũng chưa từng hiểu biết về mối quan hệ gia đình bình thường, nên hắn đã nghĩ đó là lẽ đương nhiên. Mẹ hắn chưa bao giờ cho phép hắn tùy tiện kết bạn, mỗi ngày tan học đều là những lớp học thêm không dứt, hắn chẳng có cơ hội nào để biết nhà người khác ra sao.
"Vậy sau này thì sao?"
Úc Tinh Nhiên nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Yến Chấp, và cả những lần sau đó, Cố Yến Chấp quả thực mắc chứng "hoang tưởng bị bẻ cong". Cái mức độ tự luyến ấy, ai mà ngờ được hoàn cảnh gia đình hắn lại như thế này.
"Khi còn bé, tôi sống với mẹ. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, nhà họ Cố mới đón tôi về."
"Tôi chỉ nhớ lúc đó cãi nhau rất dữ dội, sau đó tôi liền ở lại nhà họ Cố."
"Vậy mẹ cậu không nghĩ đến việc đòi cậu về sao?"
"Có, nhưng tôi không muốn."
Có lẽ có những người sẽ cảm thấy Cố Yến Chấp sống với mẹ lâu như vậy, rồi lại chọn người cha quyền thế hơn, cảm thấy hắn là kẻ vong ơn bội nghĩa. Nhưng khi đó, Cố Yến Chấp chẳng còn quan tâm người khác nghĩ gì. Một thân nổi loạn, chỉ muốn đối nghịch với mọi người. Như thể muốn đòi lại tất cả những tháng ngày bị mẹ kiểm soát trước đó. Phản nghịch đến cùng cực.
Vốn tưởng rằng cha Cố sẽ thất vọng về hắn, vừa hay cho cái ý nghĩ ấu trĩ và nổi loạn của Cố Yến Chấp, muốn dùng sự sa đọa của bản thân để khiến cha mẹ hối hận. Ai ngờ những trò đó đều là thứ cha Cố đã chơi chán, cha Cố còn nổi loạn hơn hắ, thậm chí nổi loạn cả mấy chục năm trời.
"Vậy thì đúng là…"
Úc Tinh Nhiên chỉ gặp cha Cố có một lần, lập tức cảm thấy Cố Yến Chấp chắc chắn là con ruột. Nhưng sự đáng tin cậy và nghiêm cẩn của Cố Yến Chấp hẳn là di truyền từ mẹ hắn.
"Xin lỗi, tôi không biết bà ấy sẽ lại tìm cậu."
Một chút mong đợi vừa mới nhen nhóm trong lòng Úc Tinh Nhiên vụt tắt. Hôm nay mẹ Cố tìm đến tận cửa, Úc Tinh Nhiên nghe được những lời Cố Yến Chấp bảo vệ cậu, cậu thế mà ảo tưởng rằng Cố Yến Chấp có lẽ không biết… Nhưng hiển nhiên, cậu một lần nữa đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Cố Yến Chấp.
Và giờ đây, Úc Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra lúc đó cậu để ý không phải sự nhục nhã của mẹ Cố. Mà là Cố Yến Chấp đã không kiên định chọn cậu.
Nếu đã như vậy…
Úc Tinh Nhiên hiện tại cũng chẳng thèm để ý nữa.
Câu nói kia là gì nhỉ? Muộn màng thâm tình so cỏ rác.
Úc Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn cảnh phố xá lùi dần về phía sau.
Cậu nhớ lại ngày ba năm trước, dáng vẻ chật vật của mình.
Trời đổ mưa to, từ trường về nhà, vì không mang ô mà ướt như chuột lột. Họa vô đơn chí, có lẽ vì thất thần, có lẽ vì quá nhiều chuyện dồn nén khiến cậu nghẹt thở. Úc Tinh Nhiên thất hồn lạc phách về nhà, khi băng qua đường không có đèn tín hiệu, cậu không nhìn kỹ xe, tài xế vừa lúc cúi đầu xem điện thoại, may mắn là ngoài việc bị dọa sợ, cậu chỉ bị trầy xước nhẹ.
Tuy rằng không sao, nhưng khiến cậu cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Đã nửa tháng kể từ ngày Cố Yến Chấp đi thi đấu.
Ngày rời đi, Cố Yến Chấp còn nói với cậu, nếu nhớ hắn thì có thể gọi điện thoại. Úc Tinh Nhiên cười mắng hắn "tự luyến".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!