Quản gia thấy ông Cố tức đến râu tóc dựng ngược, vội vàng an ủi, "Chuyện này cũng coi như là chuyện tốt."
"Tốt cái gì mà tốt? Toàn là làm loạn. Tìm một thằng đàn ông đến cố ý chọc tức tôi đúng không?"
Quản gia dừng một chút, "Trước đây chẳng phải ông vẫn mong nhị thiếu gia có người bầu bạn sao, bây giờ nhị thiếu gia tự nguyện chẳng phải cũng tốt sao."
"Nhưng nó lại tìm một người đàn ông!" ông Cố uống một ngụm trà, cơn giận vẫn chưa nguôi, càng nghĩ càng bực bội, "Tôi thấy nó là ghét bỏ tôi sống quá lâu rồi."
Quản gia: "Bây giờ người đồng tính cũng có thể kết hôn, chỉ cần thích nhau, nam nữ thật ra cũng không có gì..."
ông Cố: "Sao lại không có? Khác biệt lớn lắm, tên kia có thể sinh con cho nó sao?"
Chu Khinh Nghiên ở bên cạnh có chút xấu hổ, cô nhìn ông nội mình, lại nhìn ông Cố, dừng một chút rồi khuyên nhủ.
"Ông Cố nói vậy là không đúng rồi. Cho dù anh Cố kết hôn sinh con với phụ nữ, nhưng đứa bé chưa chắc đã là con của anh ấy. Nhưng anh ấy ở bên cạnh vị tiên sinh vừa nãy, ít nhất vợ là của anh ấy."
Ông Cố: "..."
Ông Chu: "..."
Quản gia: "..."
"Trước đây ông chẳng phải nói, anh Cố chỉ biết vùi đầu vào công việc sao, nhưng con thấy anh ấy rất quan tâm đ ến người yêu của mình, lúc xuống cầu thang còn nắm tay nữa, không giống như cố ý chọc tức ông."
"ông lo lắng quá nhiều rồi, khi thật sự gặp được người mình thích, không cần người khác dạy. Bây giờ anh ấy không hề giống như những gì ông nói, mộc mạc, cứng nhắc, không hiểu phong tình."
Chu Khinh Nghiên rót cho ông Cố một tách trà.
"Con cháu tự có phúc phận của con cháu, chẳng phải các vị trưởng bối vẫn thường nói vậy sao?"
"Đúng vậy, lão Cố." ông Chu cũng khuyên nhủ, "Con cái thích là được. Trước đây là ông giục, bây giờ người ta tự tìm được, ông lại không vui?"
"Nghiên Nghiên nhà tôi thích cái gì, cho dù là ngôi sao trên trời tôi cũng hái xuống cho nó. Ông xem, thằng bé Tiểu Chấp này hiểu chuyện biết bao, nó không đòi ông hái sao cho nó đâu, ông cứ âm thầm vui đi."
...
Bên kia.
Tay của Úc Tinh Nhiên vẫn được Cố Yến Chấp nắm chặt, cậu quay đầu nhìn, chắc là không còn ai nhìn thấy nữa.
"Kia... tay..." Úc Tinh Nhiên nhỏ giọng nói.
"Cậu không phải không nhìn thấy vào ban đêm sao? Đèn cảnh quan bên ngoài không sáng lắm."
"Cậu còn nhớ à?" Lòng Úc Tinh Nhiên nhất thời không biết nên nói gì.
"Khó mà quên được, dù sao thì ngoài cậu ra, không ai dám cưỡi lên lưng tôi."
Đó là chuyện hồi cấp ba.
Úc Tinh Nhiên nói, "Tôi cũng đâu cố ý, dưới tường không có đèn."
"Không nhìn rõ mà cậu cũng dám nhảy xuống, nhỡ đâu bên dưới là giếng thì sao?"
"Ban ngày tôi đã khảo sát rồi."
Cố Yến Chấp: "..." Vậy thì có nên khen cậu thông minh không?
Úc Tinh Nhiên theo Cố Yến Chấp trở vào nhà, dì giúp việc đi tới hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!