Chương 53: (Vô Đề)

- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI

- THƯ THƯ THƯ -

🌻🌻🌻🌻🌻

Biết thầy thêu Chu Văn Khiết đang ở đây, cô không chỉ có thể hỏi bà xem bức tranh này có thêu được không, mà còn có thể hỏi bà một ít lời khuyên, vì vậy Ninh Hương ngồi đợi trong văn phòng của trạm trưởng Trần một lúc. Cho đến khi Chu Văn Khiết hết bận, cô và trạm trưởng Trần mới đi qua tìm bà.

Mỗi lần Chu Văn Khiết đến trấn Mộc Hồ để thực hiện nhiệm vụ huấn luyện đều trùng hợp nhìn thấy Ninh Hương ở trạm thêu. Trên môi bà ấy lúc nào cũng nở một nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo yêu thích rõ ràng chào hỏi Ninh Hương: "A Hương tới lấy vật liệu à?"

Ninh Hương luôn tươi cười trả lời bà bằng ngữ điệu vãn bối tôn kính trưởng bối: "Dạ vâng".

Hai bên gặp mặt hàn huyên vài câu, sau đó Ninh Hương nói có chuyện muốn hỏi bà và đem bức tranh lâm viên của Lâm Kiến Đông vẽ ra cho bà xem. Trong lúc bà xem tranh, cô đem suy nghĩ của mình nói ra cho bà nghe.

Chu Văn Khiết chăm chú nghe Ninh Hương nói, gật đầu tán thành. Ở sau khi Ninh Hương bày tỏ hết suy nghĩ của mình, bà không chút do dự nói luôn: "Đương nhiên là được".

Đây là loại công việc tốn công tốn sức nhưng chưa chắc sẽ có thành quả, thợ thêu bình thường làm việc là vì kiếm tiền, thế nên dạng công việc đòi hỏi tiêu tốn nhiều tâm sức và thời gian nhưng không có hồi báo rõ ràng như thế này, hầu hết mọi người đều không muốn thử. Có thử cũng không nhất định sẽ thành công, và rồi không chỉ lãng phí thời gian, công sức, nguyên vật liệu mà còn phí cả tiền.

Mà dù có thử nghiệm thành công, có thể làm ra một bức tranh thêu tốt đi chăng nữa nó cũng chẳng khác gì so với lấy bản thảo ở trạm thêu về làm. Nói chung, việc này đơn thuần là tốn thời gian và công sức nhưng lại không có được hồi báo rõ ràng.

Thế nhưng Ninh Hương sẵn sàng thử theo cách này, sẵn sàng dành thời gian và tâm sức để tiến sâu hơn vào nghiên cứu. Theo quan điểm của Chu Văn Khiết, cô là đóng góp, cống hiến cho nghệ thuật thêu và bà rất ủng hộ hành vi này.

Nhìn thấy Chu Văn Khiết khẳng định ý tưởng của mình không chút do dự, Ninh Hương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô lại cầm tranh lên và hỏi Chu Văn Khiết một số vấn đề xin được tư vấn chuyên sâu hơn từ cách phối màu, ý tưởng, và một số phương diện khác.

Chu Văn Khiết tất nhiên sẽ cho cô một số lời khuyên, nói xong, bà mỉm cười nói với Ninh Hương: "Cứ mạnh dạn làm đi, em phải tin vào kỹ thuật và ý tưởng của mình. Cô đã xem tất cả tranh thêu em làm trong một năm qua, có rất nhiều người đều thích tranh thêu của em đấy".

Đây không phải là một lời nói dối mang tính khích lệ, trạm trưởng Trần cũng biết, trong một năm qua Ninh Hương đã tập trung rất nhiều vào việc thêu thùa các tác phẩm nghệ thuật cao cấp. Tác phẩm của cô từ kỹ thuật cho đến sự tinh tế đều thăng hạng đến không thể bắt bẻ. Giờ đây, cô đã có một danh tiếng nhất định ở thành phố Tô và có không ít người biết đến tên tuổi của cô.

Đây không phải là điều đáng để kiêu ngạo, Ninh Hương vẫn rất khiêm tốn: "Em vẫn cần phải học hỏi và nghiên cứu rất nhiều. Qua một thời gian nữa em sẽ tới thành phố Tô, đến lúc đó em sẽ thường xuyên tới tìm cô để thảo luận và xin lời khuyên, cô đừng chê em phiền cô nhé".

Chu Văn Khiết thích nhất loại tâm tính này của cô, vĩnh viễn không vừa lòng và muốn tìm tòi nhiều hơn trên con đường học tập, luôn giữ niềm yêu thích với nghề thêu, không tự mãn, đắc chí chỉ vì mình học được một ít kỹ pháp cao siêu hay lấy được một chút thành tựu. Tuy nhiên, bà lại chú ý đến nửa câu sau của Ninh Hương hơn, không rõ tại sao một thời gian nữa cô lại muốn đến thành phố Tô nên tò mò hỏi: "Em muốn đến thành phố Tô? Có người trong thành phố giúp em tìm được công việc à?".

Ninh Hương cười lắc đầu, không hề che giấu mà nói thẳng: "Em thi đậu vào đại học Đông Vu, tháng ba này sẽ khai giảng ạ".

Không nói tiếng nào, thi đậu đại học? Nghe vậy, Chu Văn Khiết và trạm trưởng Trần cùng ăn ý trợn mắt ngoác mồm. Cả hai đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Ninh Hương một hồi lâu, sau đó vẫn là trạm trưởng Trần lên tiếng trước: "Cháu thi đậu đại học Đông Vu?".

Ninh Hương gật đầu: "Mới nhận được giấy thông báo trúng tuyển không lâu ạ".

Sau khi kịp phản ứng, nụ cười trên mặt Chu Văn Khiết sáng hơn, bà vội vàng nắm lấy tay Ninh Hương siết chặt trong lòng bàn tay, vui mừng nói: "Con bé này giỏi quá đi, thêu thùa tốt, giờ lại còn thi đậu đại học, tiền đồ sau này ắt sẽ rộng mở vô cùng".

Ninh Hương cũng cười cong mi: "Em vẫn càng hy vọng có thể làm ra càng nhiều tác phẩm hay hơn".

Trạm trưởng Trần kêu lên một tiếng "ôi": "Hóa ra cháu đã thành người ăn cơm nhà nước, là nhân tài quốc gia. Đã thi đậu đại học lại còn không sợ khổ sợ mệt tiếp tục làm thêu thùa, còn chịu khó bỏ ra tâm tư để nghiên cứu về nó. Giờ thì chú đã biết cháu thích thêu đến mức nào rồi. Chỉ bằng điểm này, về sau cháu cần vật liệu gì thì cứ nói chú, chú sẽ cung cấp vô điều kiện cho cháu. Dù có làm hỏng cũng không cần cháu gánh chịu bất cứ tổn thất nào".

Nói đến đây, bất chợt ông nghĩ đến cái gì đó, vội vàng đổi giọng điệu: "Đúng rồi, A Hương này, sau này cháu lên thành phố Tô học đại học cũng đừng quên trạm thêu nhỏ của trấn Mộc Hồ này nhé. Bây giờ cháu là thợ thêu nổi tiếng nhất ở trấn Mộc hồ chúng ta, đừng chạy mất nhé".

Ninh Hương mỉm cười, nói thẳng: "Sẽ không chạy đâu ạ. Cho dù đến thành phố Tô, sau này cháu vẫn sẽ lấy vật liệu thêu ở chỗ chúng ta. Thành phẩm làm ra vẫn sẽ giao cho chú, để chú đẩy hàng ra từ trấn Mộc Hồ".

Trạm thêu ở trấn Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại đặc biệt quan trọng trong cuộc đời cô. Từ sau khi nghỉ học, cô đã lấy vật liệu thêu từ nơi này về nhà làm, từ kỹ thuật học được cho đến tiền kiếm được đều bắt nguồn từ nghề thêu. Sau này ly hôn cũng là dựa vào nghề này để sinh tồn. Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích nhân cách và tay nghề của cô, cũng thường chiếu cố cô nhiều hơn một chút. Hễ có công việc tốt, chú ấy đều sẽ nghĩ đến cô đầu tiên.

Mỗi khi có thầy thêu xuống dưới này đào tạo, chú ấy cũng sẽ tranh thủ cho cô một cơ hội để cô học hỏi thêm từ họ.

Cô là thợ thêu được trấn Mộc Hồ bồi dưỡng ra, vì vậy sẽ không có chuyện bỏ chạy sau khi kỹ nghệ thành thục.

Nghe cô nói vậy, trạm trưởng Trần cười đến là vui vẻ: "Vậy chú yên tâm rồi".

Trấn Mộc Hồ bọn họ có rất nhiều thợ thêu, các thợ thêu nhận làm thêu thùa quanh năm và cũng tham gia đào tạo các loại. Nhưng hiếm có người nào như Ninh hương có thể tạo nên danh tiếng tại thành phố Tô. Ninh Hương giờ đây có thể được coi là gương mặt đại diện cho nghề thêu ở trấn Mộc Hồ, vì vậy ông không nỡ để người khác nhặt sẵn.

Thời nay, lấy vật liệu thêu ở đâu cũng vậy, bởi vì lúc này mọi thứ đều thuộc về tập thể quốc gia. Chu Văn Khiết không quan tâm Ninh Hương lấy vật liệu thêu hay giao thêu phẩm ở đâu, cái bà quan tâm là Ninh Hương có thể tạo ra những tác phẩm tốt hơn hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!