Chương 44: (Vô Đề)

----SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI

- THƯ THƯ THƯ ----

🌻🌻🌻🌻🌻

Lại đến tết Trung thu mỗi năm một lần, nhưng không phải gia đình nào cũng có thể đoàn tụ.

Nghe mùi hoa quế ngào ngạt khắp đất trời, ăn bánh nếp ngó sen và bánh khiếm thực Lý Quế Mai làm, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân lại nghĩ đến Ninh Hương. Trên thực tế, từ sau khi chạy từ thành phố Tô trở về, Giang Nguyên đã muốn đi tìm Ninh Hương nhưng bị Giang Ngạn ngăn lại.

Ging Ngạn không phải đồ hèn nhát, không biết xấu hổ, không biết thẹn giống như Giang Nguyên, sau khi bị Ninh Hương làm mất mặt ở nơi công cộng vài lần, cậu đã thấy rõ thái độ của Ninh Hương đối với bọn họ. Cậu không phải loại người mặt dày mày dạn, sẽ không tiếp tục đi tìm cô nữa để khỏi bị cô âm dương quái khí.

Mặc dù, thật ra cậu là người hối hận nhất vì lúc trước đã bắt nạt Ninh Hương.

Nếu lúc trước cậu không dẫn theo Giang Nguyên cùng Giang Hân bắt nạt Ninh Hương, thậm chí khiến cô bị đập đầu, Ninh Hương cũng sẽ không tức giận bỏ về nhà ngoại, sau đó ly hôn với ba chúng. Như vậy, ba chúng sẽ không phải cưới Lưu Oánh và nhà của chúng sẽ không biến thành như bây giờ.

Có đôi khi ra bờ sông nằm hóng mát, ngắm sao với Giang Nguyên, nhìn bầu trời đầy sao lấp lóe, cậu đặc biệt muốn thời gian có thể quay ngược lại. Quay trở lại hai năm trước, cậu nhất định sẽ dẫn theo em trai em gái nghe lời Ninh Hương, không bao giờ chọc cô tức giận nữa. Bởi vì Giang Nguyên nói đúng, Ninh Hương rất tốt, các phương diện đều tốt và đối xử với chúng cũng rất tốt.

Nghĩ đến nửa năm Ninh Hương ở nhà chúng, cuộc sống của bà nội là ngày tháng thế nào, và cuộc sống của chúng lại là kiểu gì. So sánh với cuộc sống hai năm này trải qua, hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong nước đắng, không có một tí ngọt nào.

Nếu nói Ninh Hương có điểm gì không tốt, đó chính là cô quá tốt, tính cách quá dịu dàng, quá dễ bị ức hiếp.

* * *

Cuộc sống của nhà họ Giang bây giờ biến thành dáng vẻ gì, đó là bốn chữ

-- Vỡ thành mảnh nhỏ.

Từ khi Giang Ngạn dẫn Giang Nguyên cùng Giang Hân trộm sạch tiền trong nhà và chạy về quê, cả ba không quay lại thành phố Tô nữa. Tất nhiên Giang Kiến Hải có tự mình trở về đón chúng, nhưng Giang Nguyên và Giang Hân chỉ nghe lời Giang Ngạn, hoàn toàn không nghe anh.

Ba đứa nhỏ bện thành một sợi dây thừng chống đối lại anh đến cùng, bắt anh hoặc là đánh chết chúng hoặc là tự mình biến đi.

Cũng bởi vậy, Giang Kiến Hải mới ý thức được vai trò "người cha" ở trong gia đình của anh thất bại cỡ nào. Anh cùng ba đứa nhỏ không có bao nhiêu tình cảm, bình thường cũng không nhiều giao tiếp nên cả ba đứa đều không nghe lời anh và cơ bản là câu thông không được. Lưu Oánh lại càng không trông cậy được, vì sau lần trước đánh nhau với bọn trẻ thì cô và Giang Kiến Hải cũng rơi vào chiến tranh lạnh.

Lúc chiến tranh lạnh họ sẽ chia phòng ngủ, cho nên lúc Giang Kiến Hải trở về đón các con, cô lại không trở về.

Ba đứa nhỏ dù chết cũng không chịu quay về thành phố, anh vô kế khả thi chỉ có thể nín một bụng lửa giận và thỏa hiệp, sau đó đi nói với bí thư đội một tiếng muốn cho Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân quay về quê học. Sau này anh và Lưu Oánh sẽ ở lại thành phố, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ở lại quê với Lý Quế Mai.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh anh và Lưu Oánh sống thoải mái ở thành phố, bỏ lại mẹ và ba đứa con ở quê mà sống nhơ nhuốc, đặc biệt là mẹ của anh sắp hết thọ thì anh lại cảm thấy áy náy vô cùng. Thế là hàng tháng anh gửi tiền và phiếu về nhà nhiều hơn trước để mẹ già và các con có tiền xài.

Vì cảm giác áy náy trong lòng, Giang Kiến Hải càng phiền chán, chán ghét Lưu Oánh hơn, đối xử với cô càng lãnh đạm hơn. Và anh cực ghét khi nhìn thấy cô ở nhà rảnh rỗi, nếu đã không chịu nấu cơm không chịu làm việc nhà, vậy anh sẽ nghĩ biện pháp tìm cho cô một công việc đi làm.

Từ sau khi Lưu Oánh kết hôn với anh, ngoại trừ cho anh ngột ngạt thì cô không giúp ích gì được cho cuộc đời của anh cả. Hầu hạ mẹ anh thì hầu hạ không đến nơi, chỉ biết dồn bà vào tức chết. Chăm nom ba đứa con cũng chăm không nổi, bức ép chúng đến mức phải quay về quê sống. Trong khi chính cô lại nhàn nhã, sung sướng, hàng tháng ngoại trừ tìm anh đòi tiền, đòi phiếu để sống phóng túng thì chả làm được cái mẹ gì.

Nếu anh không chịu đưa tiền, Lưu Oánh sẽ nhảy dựng lên làm loạn. Bản sự khác thì cô ta không giỏi, nhưng làm quỷ làm yêu thì lại rất hay, có thể khiến một người tức đến thổ huyết hoặc là muốn chết. Giang Kiến Hải chết vì sĩ diện nên không đấu lại cô, chỉ đành nhận mệnh đưa tiền.

Giang Kiến Hải đã hoàn toàn thấy rõ, chính mình đâu phải lấy vợ về nhà, rõ ràng là cưới phải cái tổ tông sống. Không đúng, nói tổ tông cũng là cất nhắc cô ta, cô ta chính là yêu quái chỉ muốn hút máu không muốn nỗ lực, ích kỷ!

Anh thực sự không muốn nuôi cô ta nữa, cho nên muốn tìm cho cô ta một công việc.

Nhờ quan hệ mới biết có một vị trí công nhân nữ đang trống do người ta muốn nghỉ việc ở xưởng dệt len, thế là anh dứt khoát dùng tiền mua lại công việc đó để cho Lưu Oánh đi làm. Vì hộ khẩu của anh và Lưu Oánh đều ở thành phố Tô nên việc này xử lý không mấy phiền phức.

Khi Lưu Oánh nghe nói muốn để cô đến xưởng dệt len làm việc, cô lập tức lộ ra sắc mặt không vui và dè bỉu. Trước đây cô từng làm việc trong nhà xưởng kiểu này, nên cô biết rõ môi trường trong xưởng rất tệ, nó quả thực là muốn mạng người.

Xưởng làm việc ồn ào, nhiệt độ cao, độ ẩm cao, bụi bặm, cường độ lao động cũng rất lớn. Làm việc cả ngày lẫn đêm đến đau lưng chuột rút, nhưng mỗi tháng chỉ cầm được hai mươi tám tệ.

Loại công việc như này, cô thà rằng ở nhà nằm ngủ còn hơn.

Mặc dù địa vị của công nhân ở thời đại này cao, nhưng cô không phải người của thời đại này và từ đáy lòng cô rất bài xích các công nhân đứng ở tầng chót ấy. Trong cái nhìn của cô, đi làm nữ công nhân nhà máy dệt chính là dùng mạng để đổi lấy tiền!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!