---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI
- THƯ THƯ THƯ ----
🌻🌻🌻🌻🌻
Một tiếng sư tỷ Phùng của Ninh Hương cũng xem như nhận mối quan hệ thầy trò của mình với Chu Văn Khiết. Thật ra Chu Văn Khiết không để ý cái tầng quan kệ đó lắm, vì chỉ cần là người mà bà coi trọng, bà thích thì bà sẵn sàng dạy học cho đối phương bất kể có tầng quan hệ kia hay không. Đặc biệt khi thấy người khác thích học, lại có thể hiểu được ý của mình và học tốt, bà đã vô cùng thỏa mãn.
Cho nên, thời điểm nhìn thấy đai lưng do Ninh Hương thêu, bà đã nghĩ một thợ thêu giỏi như vậy không thể để bị mai một được.
Hiện tại thấy Ninh Hương cũng rất tình nguyện đi theo bà học tập, nhưng bà vẫn nhìn Ninh Hương và hỏi: "Tất nhiên cô cũng không thể ép buộc người khác, nếu cháu theo cô học thì thời gian của cháu sẽ bị chiếm dụng rất nhiều, dù sao chỉ có chăm chỉ và chịu khó bỏ công sức thì mới có thể học tập tốt, liệu cháu có vấn đề gì trong việc này không?".
Chuyện này thì có vấn đề gì cơ chứ, ngay cả khi yêu cầu cô phải ở lại trạm thêu hai mươi bốn giờ một ngày để học hỏi từ một thầy thêu như cô ấy, cô cũng đồng ý. Cô còn đang sợ mình không thể học lâu hơn hoặc học nhiều hơn đây này.
Vì vậy Ninh Hương không chút do dự trả lời: "Thưa cô, cháu không có vấn đề gì ạ. Cái khác thì cháu không có, nhưng thời gian thì cháu có rất nhiều. Bất luận lúc nào cháu đều có thể tới đây ạ".
Thái độ của cô làm Chu Văn Khiết rất hài lòng, phải biết rằng không phải ai cũng sẵn sàng dành ra nhiều thời gian cho công việc nhàm chán này. Có thể gặp được một người thực sự yêu thích nghề thêu chân chính thật đúng là không dễ dàng.
Chu Văn Khiết cười nói: "Tốt, vậy xế chiều ngày mai cháu có thể trực tiếp tới đây. Từ đây đến cuối năm cháu cứ tới trạm thêu đi, lúc nào rảnh cô sẽ dạy cháu. Trước tiên cứ luyện tập trước đã, nếu có vấn đề gì thì có thể tìm cô hỏi trực tiếp".
Ninh Hương vội vàng gật đầu: "Vâng thưa cô".
Nói xong, Chu Văn Khiết không ngồi lại trò chuyện lâu thêm với Ninh Hương và trạm trưởng Trần, bà nắm chặt thời gian đứng dậy, dẫn theo Phùng Tiểu Quyên đi xử lý công việc khác.
Sau khi rời khỏi phòng, Chu Văn Khiết nói với Phùng Tiểu Quyên: "Vừa rồi em như vậy là không tốt, cô nói em biết thêu thùa không phải là phong bế tay nghề mà phải mở rộng cửa tiếp nhận tất cả mọi người. Chỉ có càng nhiều người học nghề mới cho ra càng nhiều thợ thêu giỏi, ra càng nhiều những bức thêu đẹp, khiến cho càng nhiều người yêu thích tranh thêu Trung Quốc và có thể truyền nghề lại cho đời sau".
Phùng Tiểu Quyên hơi mím môi: "Em biết rồi ạ. Cô ơi, em sai rồi".
Bởi vì Chu Văn Khiết chưa từng chủ động nhận thêm học trò trong thời gian dạy Phùng Tiểu Quyên, hầu như bà chỉ huấn luyện tập thể, cho nên khi biết Chu Văn Khiết muốn nhận Ninh Hương làm học trò, cô quả thực có một chút không thoải mái ở trong lòng, dù sao trước đó cô giáo chỉ có mỗi mình cô là học trò. Chẳng qua, cô cũng thật sự sợ rằng Chu Văn Khiết sẽ quá vội vàng trong việc nhận học sinh để rồi lãng phí thời gian cho một thợ thêu không xứng đáng.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy năng lực thực sự của Ninh Hương, cô liền tâm phục khẩu phục không có một chút nghi ngờ nào, đồng thời có chút xấu hổ.
Chu Văn Khiết biết cô là đứa trẻ biết nghe lời nên chỉ giáo dục cô vài câu rồi không nói nữa. Vừa đi bà vừa nghiêng đầu nhìn Phùng Tiểu Quyên, hỏi cô: "Em thấy A Hương thế nào?".
Hiện tại Phùng Tiểu Quyên đã bình tĩnh lại, cô nghĩ một lát rồi nói: "Kỹ năng thêu của cô ấy rất tốt, tốc độ tay rất nhanh, rất lợi hại trong việc nắm bắt sự chuyển đổi hình dạng và màu sắc, xem ra đã chịu khó và nỗ lực rất nhiều".
Chu Văn Khiết gật đầu: "Sau này hai em cùng nhau học thêu, hãy nhớ học hỏi thêm thế mạnh của nhau".
Phùng Tiểu Quyên rất nghe lời: "Dạ vâng thưa cô".
* * *
Nhìn theo Chu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên rời đi, Ninh Hương mở lòng bàn tay ra nhìn mới phát hiện lòng bàn tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Trạm trưởng Trần nhìn cô mỉm cười: "Cơ hội hiếm có đấy nhé. Đây chính là đại sư chân truyền đấy, không phải ai cũng gặp được đâu, cố gắng học vào".
Ninh Hương cuộn ngón tay lại, nhìn trạm trưởng Trần gật đầu: "Dạ!"
Đứng nói chuyện thêm vài câu với trạm trưởng Trần, cô cầm túi xách màu vàng đeo lên vai rồi trở về nhà. Bởi vì tâm trạng hơi phấn khích nên cô nhẹ giọng ngâm nga trên đường về, thỉnh thoảng lại nhún nhảy bước chân một tí.
Trở lại đội Thủy Điềm, cô không lập tức quay về trên thuyền mà rẽ sang nhà Vương Lệ Trân trước, chia sẻ với bà chuyện đáng giá vui mừng trong nửa năm tới. Vương Lệ Trân nghe xong cũng rất vui mừng: "Bé con à, cháu phải chăm chỉ học hành vào đấy".
Ninh Hương gật đầu, nói với Vương Lệ Trân: "Cháu đã cho họ xem kỹ thuật tách sợi điêu luyện, và thêu cho họ xem một bức thêu hai mặt nhỏ. Đó là bà dạy cháu. Nếu không nhờ có bà, thầy Chu Văn Khiết hôm nay cũng sẽ không tìm cháu".
Vương Lệ Trân nhìn cô nở nụ cười: "Bà chỉ tiện tay dạy cháu thôi, cũng không có tốn bao nhiêu công sức. Đây là cháu tự học và luyện tập thành tài. Nếu so về thêu thùa, cháu bây giờ giỏi hơn bà rất nhiều, tất cả đều là công lao của cháu cả".
Ninh Hương bật cười: "Cháu không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa đâu ạ".
Vương Lệ Trân cũng bật cười: "Đời này, ai mà gặp được A Hương chính là có phúc".
Cô bé này có một sức mạnh nhẹ nhàng, điềm tĩnh và cứng cỏi, luôn có thể mang đến những điều tốt đẹp hơn cho những người xung quanh mình. Cô sống và yêu đời, tỉnh táo nhưng lạc quan, có ước mơ của mình và yêu thế giới này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!