--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI
- THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
Nói xong "lời chúc phúc", Ninh Hương quay người rời đi mà không tốn thêm nhiều miệng lưỡi với Lưu Oánh nữa. Tóm lại, sau này cũng sẽ không gặp lại nhau, huống hồ cũng không có bất kỳ mối quan hệ gì nên nói dóc với cô ấy tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian, mà bọn cô cũng đâu thân quen gì nhau.
Lưu Oánh nhìn ý cười mềm như gió xuân của Ninh Hương quay lưng bước đi, rõ ràng cô chiếm thể thượng phong, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút ấm ức. Sau đó, nghĩ đến việc mình có thể sống tốt hơn Ninh Hương, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù Giang Kiến Hải không nâng niu cô ở trong lòng bàn tay như cô tưởng tượng trước khi kết hôn, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng có công việc, có tiền, có địa vị, có thể cho cô một cuộc sống giàu có và hãnh diện. Đặc biệt, tác phong của anh ta không có vấn đề, cũng không thích làm loạn.
Lúc trước, khi chưa cùng Ninh Hương ly hôn, dù giữa họ có quan hệ tốt nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách bình thường. Khi đó, cô đã cảm giác được Giang Kiến Hải là người biết giữ mình trong sạch, không dây dưa loạn với mấy quan hệ nam nữ. Trong nguyên tác, anh ta kết hôn với Ninh Hương và đi cùng nhau đến hết cuộc đời, cho đến cuối cùng cũng chưa bao giờ vứt bỏ Ninh Hương, cũng chưa từng vượt quá giới hạn hay đi ngoại tình trong suốt cuộc hôn nhân.
Chỉ một ưu điểm này, anh ta đã mạnh hơn nhiều những người đàn ông khác.
Mà bây giờ Ninh Hương còn lại cái gì? Cô ta muốn cái gì cũng không có, không học thức lại không có ai để ý, và cũng giống như cô đắc tội sạch với nhà mẹ đẻ, đã cắt đứt mọi mối quan hệ.
Không có người để ý, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, không có bạn bè và cũng không có một công việc tử tế, sau khi ly hôn còn bị người trong thôn bàn tán, chỉ trỏ. Thường ngày chỉ biết dựa vào thêu thùa, may vá, thêu hoa để kiếm chút tiền trinh, dù có làm nhanh hơn nữa thì cả ngày cũng chỉ biết cắm đầu ngồi thêu, rồi tiền kiếm được chả có bao nhiêu lại còn không có địa vị xã hội gì.
Loại công việc buồn tẻ, mệt mỏi, kiếm không được mấy xu tiền như vậy, là cô thì sẽ không bao giờ làm.
Cứ nghĩ đến cuộc sống bây giờ của Ninh Hương, Lưu Oánh càng cảm thấy đời này cô nhất định phải bắt được Giang Kiến Hải, cùng lắm thì cải tạo lại anh ta. Nếu không, cô cũng sẽ tựa như Ninh Hương bây giờ, có nhà mẹ đẻ lại không thể về, cưới lần hai thì không tìm được người đàn ông ra hồn, rồi cứ sống một mình như cái du hồn lang thang, vậy thì cuộc sống này cũng quá khốn khổ khốn nạn rồi.
Nghĩ đến đây, lòng cô thông suốt hẳn lên. Cầm lấy rổ của mình, cô xoay người nhìn khắp nơi rồi cúi xuống cắt lung tung mấy nhúm cỏ bỏ vào trong rổ, sau đó ôm rổ và liềm đi về nhà.
Nơi này nằm ở biên giới giữa đội Cam Hà và đội Thủy Điềm, lúc cô ôm rổ về đến nhà, Lý Quế Mai đang còng eo xay gạo nếp. Bà yêu cầu Lưu Oánh ra ngoài cắt cỏ đương nhiên là muốn làm bánh nếp lá ngải.
Lưu Oánh đi tới trước mặt bà, cô tránh tiếp xúc ánh mắt và ném thẳng cái xuống đất, sau đó xoay người trở về phòng nằm.
Lý Quế Mai đưa tay lật giở đám cỏ trong rổ, một cơn tức nháy mắt dâng trào và hét lớn về phía phòng cô: "Lưu Oánh, chị cắt cái cỏ gì thế này? Nghiệp chướng, đây là lá ngải mà chị cắt đấy hả?".
Lưu Oánh ở lại đội Cam Hà đã hơn một tháng, cô buộc phải nghe tiếng địa phương mỗi ngày nên đã có thể nghe hiểu một ít câu đơn giản và cũng hiểu được ý đại khái khi người khác nói chuyện. Nhưng cô quá lười phản ứng lại Lý Quế Mai nên cứ nằm ở trong phòng không nói một câu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao cô cũng không ăn bánh lá ngải gì gì đó, nên ai muốn ăn thì tự đi mà cắt. Cô không phải là người địa phương, làm sao mà biết lá ngải là cái lá gì? Nếu Lý Quế Mai dám nhục mạ cô quá đáng, cô sẽ làm um lên với bà ta, dù sao cũng không phải do cô không chịu đi cắt, cô chiếm lý mà.
Lừa gạt cho qua, cắt bừa đi, cho bà già kia tức chết luôn!
Quả nhiên, Lý Quế Mai ở bên ngoài sắp bị tức chết rồi, hai tay bà run run siết cái rổ cỏ dại. Mẹ nó chứ, rốt cuộc nhà bà đã cưới phải cái loại con dâu gì thế này, một tháng rồi mà chả biết làm cái mẹ gì!
Không làm được còn không cho phép bà được mắng quá đáng, mắng nặng cái là nhảy dựng lên cãi chem chẻm. Còn vô liêm sỉ vừa cãi vừa lôi kéo hàng xóm sang đây hóng chuyện phân xử thay cho cô ta. Mắt lúc nào cũng rơm rớm nói Lý Quế Mai bà ở nhà bắt nạt cô ta, nói bản thân hiếu thảo với Lý Quế Mai như mẹ ruột của mình, Lý Quế Mai bảo cô làm gì cô cũng ngoan ngoãn làm theo nhưng cuối cùng toàn bị bà bắt bẻ, chửi mắng. Cuộc sống như thế này khiến cô không thể sống được nữa, cô muốn ly hôn.
Sống cái bà nội mày ấy, đời này, Lý Quế Mai bà còn chưa bao giờ phải chịu nhiều cơn tức như thế của con dâu!
Lời này của cô ta là có ý gì, chẳng phải đang ám chỉ công khai việc Ninh Hương ly hôn Giang Kiến Hải trước đó là vì cô ta bị mẹ chồng bắt nạt hay sao? Chẳng phải đang nói bà là người mẹ chồng độc ác, trong mắt không chứa nổi con dâu à!
Thêm nữa, bình thường bảo cô ta nấu cơm, cô ta chỉ toàn nấu theo khẩu vị của quê mình. Làm xong thì bưng đồ ăn lên bàn, còn rắc lung tung một nắm đường vào thức ăn, cứ phải nói là đến chó còn nuốt không trôi!
Nói cô ta thì cô ta cãi lại, nói rằng mình là người vùng khác nên không biết nấu, có học cũng không học được. Mắng cô ta thì cô ta đi tìm hàng xóm đòi phân xử, nói bản thân vất vả nấu cơm nhưng người tốt lại không được báo đáp tốt, còn bị ăn mắng, cuộc đời không còn công lý nữa rồi!
Một tháng qua, hàng xóm bị cô ta tìm đến sợ khiếp vía. Hiện tại chỉ vừa nghe thấy nhà bà có tiếng cãi vã là vội vã chạy đi nơi khác, vì họ sợ bị kéo sang đây phân xử, làm cho mọi người thấy có náo nhiệt cũng không dám sang xem!
Bên nào cũng không thể đắc tội, nên phân xử cũng mệt mỏi lắm chứ!
Hết lần này đến lần khác không chiếm được tiện nghi, hiện tại Lý Quế Mai cũng không dám mắng Lưu Oánh quá nặng. Chỉ mắng mấy câu như nghiệp chướng, oan nợ cho bõ tức rồi đứng dậy đi ra cửa tìm hàng xóm xin một ít lá ngải.
Gạo nếp đã xay rồi, đậu đỏ cũng đã nấu, do đó bánh nếp lá ngải là nhất định phải làm, bởi vì lũ trẻ trong nhà đều thích ăn.
Sau khi xin đủ lá ngải, hôm đó Lý Quế Mai ở nhà nấu một nồi bánh nếp lá ngải. Lưu Oánh nằm trong phòng một lúc thì đi ra, cố ý chạy đến gần bà nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, có cần con giúp mẹ không?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!