--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI
- THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
Sau khi mấy người Hồng Đào rời đi, Ninh Hương ôm rổ trứng quay về thuyền cất. Rổ trứng này đáng giá rất nhiều tiền, nếu ăn không hết còn có thể mang lên cung tiêu xã đổi lấy tiền. Cầm đồ mời người làm việc, mấy thợ thêu này có thể coi là chân thành.
Ninh Hương không cất hết toàn bộ số trứng mà giữ lại một ít ở trong rổ. Thường thì cô và Vương Lệ Trân hay ăn cùng nhau nên cái gì hai người cũng góp chung lại, bởi vì Vương Lệ Trân nuôi gà nên cô cũng được ăn trứng gà của nhà Vương Lệ Trân.
Khi Ninh Hương ôm rổ trứng đi tới nhà Vương Lệ Trân, đúng lúc bà đang nhóm lửa nấu cơm sáng. Vì vậy, Ninh Hương đi vào phòng đặt rổ xuống, sau đó ra ngoài giúp bà nấu cơm sáng. Cả hai cùng nấu ăn, sau đó cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng.
Vương Lệ Trân nhìn thấy trứng trong rổ bèn hỏi Ninh Hương: "Lấy ở đâu thế?".
Ninh Hương mỉm cười: "Cháu kiếm được bằng tay nghề đấy ạ".
Vương Lệ Trân không hiểu, kiếm bằng tay nghề không phải đều là tiền à, sao lại kiếm được trứng? Chẳng lẽ giờ trạm thêu thay đổi chính sách, thay vì trả tiền công cho thợ thêu thì lại trả bằng trứng?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của bà, Ninh Hương cười đáp: "Đây là trứng của các thợ thêu trong đội chúng ta góp lại đấy ạ. Sáng nay, đám người bọn họ kéo đến nhà thuyền của cháu, nói muốn mời cháu qua xưởng thêu dạy họ cách thêu đai lưng".
Vương Lệ Trân cầm đũa nhìn Ninh Hương: "Cháu đồng ý?".
Ninh Hương dứt khoát gật đầu: "Vâng".
Vương Lệ Trân không tỏ ra ngạc nhiên nữa, thật ra không cần hỏi thì bà cũng biết, không đồng ý sao lại nhận trứng của người ta? Bà không hỏi Ninh Hương lý do, chỉ cảm thấy cô mạnh mẽ và bình tĩnh hơn những gì bà nghĩ.
Bản thân bà là rùa đen rút đầu, sau này bị người khác kỳ thị, coi thường thì bà chỉ có lòng tự ti. Bà chỉ muốn tránh xa tất cả mọi người, ước gì chui vào trong hang sâu và không bao giờ muốn đi tới chỗ đông người. Ngay cả khi những người khác không nhìn bà bằng ánh mắt khác thường, bà cũng không thể nói chuyện với họ một cách thả lỏng được. Bà luôn cảm thấy rằng sau khi bà nói dứt lời và quay người đi, ngay lập tức mọi người sẽ nói những điều không hay về bà ở sau lưng bà.
Ngược lại, Ninh Hương lại không thèm để ý, không phải mạnh miệng, mà là cô thực sự không thèm để ý chút nào. Từ tận đáy lòng, cô không cảm thấy mình có vấn đề, cô không tự ti hay rụt rè, bất kể làm chuyện gì thì cô cũng ưỡn thẳng sống lưng và chưa từng để ý người khác nói gì hay nhìn mình ra sao.
Rất tốt.
Đặc biệt tốt
Người như vậy mới có thể sống cuộc sống mà họ muốn.
Ninh Hương không biết Vương Lệ Trân đang nghĩ gì, lại nói với bà: "Bà ơi, mấy ngày tới cháu sẽ không đến đây. Cháu đoán họ sẽ phải học mất một thời gian, do đó mỗi ngày cháu cần phải đến xưởng thêu để nhìn. Đợi họ học xong, cháu lại đến chơi với bà nhé".
Vương Lệ Trân mỉm cười: "Không sao, cháu cứ đi làm việc của mình đi".
Sau khi ăn xong, Ninh Hương cầm trứng trong rổ đi cất kỹ, sau đó cầm theo cái rổ trống không và đồ thêu của mình đi tới xưởng thêu của đại đội. Rổ này là của nhà Hồng Đào, cô đã lấy trứng và không thể giữ lại cái rổ.
Lúc Ninh Hương cầm theo rổ đi tới xưởng thêu, bên trong quả nhiên đã có rất nhiều thợ thêu tới. Tất cả đều là người năm ngoái chưa hiểu rõ cách thêu, hiện tại cầm nguyên liệu về nhưng không ai dám tùy ý làm.
Nhìn thấy Ninh Hương tới, Hồng Đào mỉm cười chào hỏi: "Ây, em A Hương tới rồi. Chị kéo sẵn khung thêu cho em rồi đấy, mau tới đây, ngồi đây này".
Ninh Hương chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác được công nhận và tôn trọng như thế này trong hai đời, nhưng cô không hốt hoảng. Cô hiểu rõ, mấy người Hồng Đào làm như vậy là mong muốn kiếm được nhiều tiền hơn, thế nên họ mới co được dãn được.
Ninh Hương mỉm cười lịch sự, bước đến trước khung thêu mà Hồng Đào chỉ, ngồi xuống dưới ánh mắt mất tự nhiên của các thợ thêu. Tiếp đó, động tác tự nhiên và đẹp mắt lấy ra đồ thêu của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho công việc.
Hồng Đào đứng bên cạnh cười nói: "Em A Hương, em cho bọn chị xem trước một vài đường thêu được không?".
Ninh Hương gật đầu: "Được, em sẽ cố gắng thêu chậm nhất có thể. Mọi người nhìn kỹ nhé, lát nữa lại tự mình thêu. Nếu có chỗ nào vẫn chưa hiểu thì có thể gọi em, em sẽ dạy từng bước cho mọi người".
Hồng Đào gật đầu như giã tỏi: "Được, được".
Ninh Hương bắt đầu tách sợi và xâu kim, nhưng khi cô cầm kim chuẩn bị thêu lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói một câu: "Sao cô tốt bụng quá vậy? Còn tận tay chỉ dạy chúng tôi từng bước một nữa".
Bàn tay đang cầm kim thêu của Ninh Hương sững lại, và Hồng Đào lập tức nhíu lại lông mày. Cô ấy đưa tay ra đánh cô thợ thêu vừa nói chuyện, tức giận nói: "Này, cô mất não rồi sao? Nếu không muốn học, cô có thể rời đi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!