Chương 26: (Vô Đề)

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI

- THƯ THƯ THƯ ---

🌻🌻🌻🌻🌻

Bên ngoài nhà nhà họ Ninh, những người đến xem náo nhiệt kéo mãi mới kéo tách được hai người Hồ Tú Liên và Triệu Thải Tú. Thời điểm chủ nhiệm hội phụ nữ là Hồng Đào nghe tin chạy đến, cả hai đã bị thôn dân kéo về nhà mỗi người.

Hồng Đào không còn cách nào khác ngoài chạy đến từng nhà giảng hòa----

"Hàng xóm láng giềng với nhau, mọi người làm cái gì vậy?".

"Có chuyện gì không thể nói rõ ràng với nhau hay sao, sao lại đánh nhau? Làm vậy không phải để cho người ta cười mình à?".

"Tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm với nhau cúi đầu không gặp ngẩng đầu là thấy, hơn nữa sau này còn muốn ở cạnh nhau cả đời....".

Mắt Hồ Tú Liên đỏ hoe, tóc trên đầu bù xù như rơm rạ, bím tóc cũng bị kéo rũ tung ra. Phần da đầu bị giật đứt một mảng tóc tới giờ vẫn còn đau rát, bà hít mũi và nói: Tại bà ta ăn trộm trứng nhà tôi, được chưa!".

Hồng Đào nhìn bà nói: "Cô à, cháu đã hỏi giúp cô rồi, cô Thải Tú nói cô ấy chưa bao giờ đến nhà cô lấy quả trứng gà nào cả. Gà cũng giống như người mà, ăn không ngon hoặc tinh thần xấu thì đẻ ít trứng đi cũng là chuyện bình thường, đúng không cô?".

Hồ Tú Liên vẫn sụt sịt: "Bà ta nói không trộm thì cô cứ tin à? Nhân phẩm bà ta thế nào, trong đội chúng ta ai mà không biết? Vì để mấy con gà nó đẻ nhiều mấy quả, mấy người có biết tôi tốn bao nhiêu công sức không hả? Từng lớp từng lớp rơm rạ được tôi phủ kín, tôi còn làm cả rèm vải để che cho chúng nữa đấy. Ổ của chúng nó lúc nào cũng ấm vù vù hết, một ngày gà nhà tôi cũng phải đẻ được bốn năm sáu quả trứng đấy cô biết không.

Nếu như một, hai ngày nó đẻ ít đi thì tôi không nói làm gì, nhưng đây là hơn một tháng. Ngày cộng ngày suốt một tháng, cô cộng xem nó đã ít đi bao nhiêu quả. Rồi mấy ngày nay đấy, đột nhiên lại bình thường trở lại rồi, cô nói xem không phải bà ta trộm thì là ai?".

Hồng Đào thấp giọng nói: "Cô à, chúng ta lui một vạn bước mà nói, xem như đúng là cô ấy trộm thật thì cô cũng đâu bắt được tại trận đâu. Không có chứng cứ thì không thể nói như vậy được đâu ạ".

Hồ Tú Liên mặc kệ: "Tôi chính là muốn mắng bà ta đấy, bằng không thì tôi không ra được cơn giận này!".

Hồng Đào nhìn bà: "Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, giờ cô hết giận chưa ạ?".

Vừa nhấc lên việc này, Hồ Tú Liên cảm thấy uất ức cực kỳ, bởi vì bà không những đánh không thắng Triệu Thải Tú mà còn làm bản thân bị thương tích nặng hơn, còn bị giật mất một nắm tóc. Lòng bà cực kỳ không thoải mái, vậy là lại che mặt khóc, gào trách thiên hạ không có công lý.

Hồng Đào và mấy người phụ nữ khác khuyên nhủ bà một lúc lâu, vừa an ủi vừa bảo bà nên nghĩ thoáng đi cho tinh thần thoải mái.

Buổi chiều, Ninh Lan ra ngoài cắt cỏ cho lợn nên không biết ở nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Khi cô vác rổ cỏ về đến nhà thì thấy rất nhiều người đang xây xung quanh mẹ mình, khuyên mẹ cô đừng buồn.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Ninh Lan đặt rổ xuống và hỏi: "Sao vậy ạ?".

Nhìn thấy Ninh Lan trở về, Hồng Đào vội giơ tay vẫy cô, sau đó kéo tay cô đến trước mặt Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: "Mẹ em đánh nhau với cô Thải Tú, tóc bị cô ấy giật mất một nắm. Em mau tới khuyên mẹ em đi".

Ninh Lan đưa tay vỗ lưng Hồ Tú Liên, hỏi: "Đang yên đang lành sao lại đánh nhau hả mẹ?".

Hồ Tú Liên gắt giọng: "Bà ta ăn trộm trứng của nhà chúng ta!".

Nghe thấy mấy chữ "ăn trộm trứng", bàn tay đang vỗ lưng Hồ Tú Liên bỗng dưng dừng lại, rồi không khống chế được mà run lên. Nhưng cô phản ứng lại rát nhanh, vội vàng thu tay rút về trong tay áo.

Tim cô đập bình bịch và rất nhanh, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gạt ra một câu: "Không thể nào?".

Giọng nói của Hồ Tú Liên khàn đi đầy âm mũi: "Tại sao không? Ngoài Triệu Thải Tú thì làm gì có ai làm ra được chuyện thất đức như vậy? Không cần nói cũng biết, chắc chắn là bà ta, bà ta không thừa nhận thì cũng vẫn là bà ta làm".

Ninh Lan cố gắng đè xuống nhịp tim, hai bàn tay siết chặt, cô cố ổn định hơi thở để hỏi: "Tại sao lại nói cô ấy ăn trộm trứng?".

Hồ Tú Liên kể cho Ninh Lan nghe về quá trình phát hiện ra điều bất thường. Nghe xong, cả người Ninh Lan ứa ra mồ hôi lạnh, cảm giác trên trán và lòng bàn tay đang siết chặt cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Trừng gà nhà họ thường do Hồ Tú Liên tự mình nhặt, bà không cho người khác đi vì sợ đụng hỏng trứng. Ninh Lan thực sự không biết làm cách nào nào để có được tiền, vậy nên cô đã nghĩ đến việc ăn trộm trứng của nhà để đổi thành tiền, ngoài ra còn cầm lương thực đổi thành phiếu lương. Số lượng trứng gà nhà cô đẻ mỗi ngày đều khác nhau, có khi nhiều, có khi ít, cứ tưởng mỗi ngày cô len lén lấy một hai quả thì Hồ Tú Liên ắt hẳn sẽ không biết. Ai mà ngờ được, vậy mà bà vẫn phát hiện.

Chẳng qua, may là Hồ Tú Liên hoài nghi đến trên đầu Triệu Thải Tú. Chuyện này chỉ cần không có chứng cứ, chỉ cần cô không nói ra thì sẽ không có ai biết là cô làm cả, và cái nồi này Triệu Thải Tú sẽ cõng chắc rồi. Rốt cuộc nhân phẩm của Triệu Thải Tú có vấn đề, ai cũng biết tay chân bà ấy không sạch, nên cõng cái nồi này trên lưng cũng không tính là uất ức bà.

Ninh Lan vô thức rụt hai tay vào sâu trong ống tay áo, ngồi nghe mọi người lao nhao khuyên Hồ Tú Liên, còn mình thì giảm thấp hơi thở không nói lời nào. Qua một lúc lâu, mọi người phải về nhà nấu cơm nên đứng dậy giải tán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!