--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI
- THƯ THƯ THƯ ----
🌻🌻🌻🌻🌻
Chạng vạng tối, trời chiều cắt ngang đường chân trời, Ninh Hương mở cửa sổ và dùng đống củi cô nhặt được lúc trưa nấu cơm tối. Khói bếp lượn lờ bay ra ngoài cửa sổ, từ từ tan vào gió sông.
Một sợi khói lửa nhân gian.
Ninh Hương xào một đĩa đồ chay, cơm thổi xong thì đặt trong nồi sắt nhỏ hâm nóng. Thừa dịp sắc trời còn một chút ánh sáng, Ninh Hương cầm sách ra mũi thuyền ngồi để gió sông thổi mát. Mới đọc được hai trang, cô chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi cô ở trên bờ.
Nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy không phải ai khác mà là Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông đang đứng trên bãi cỏ ở trên bờ, trong tay anh ôm một bình thủy tinh hình tròn.
Thấy là anh tới, Ninh Hương tự nhiên không chậm trễ anh, cô vội đặt quyển sách trong tay xuống và đứng dậy lên bờ, đừng trước mặt anh hỏi: "Đội trưởng, anh tới tìm em có chuyện gì à?".
Lâm kiến Đông mỉm cười đưa bình thủy tinh đến trước mặt cô: "Tối qua em đưa nhà anh một đĩa ngó sen đường quế, người nhà anh ăn rất vui vẻ. Mẹ anh bảo không thể ăn không của em nên bảo anh đưa một ít dưa muối đến cho em".
Ninh Hương vội vàng xưa tay nói: "Anh không cần khách sáo như vậy đâu, đây là em nên làm mà".
Lâm Kiến Đông trực tiếp nhét bình dưa muối vào tay cô: "Hàng xóm có qua có lại, em khách so làm gì? Dưa muối này là nhà anh ướp, không phải mua nên cứ cầm đi".
Ninh Hương vẫn do dự một hồi mới đưa tay đón lấy cái bình. Sau khi nhận, cô không nghĩ nhiều nữa mà mỉm cười nhận lòng tốt của Lâm Kiến Đông, cô nói: "Vậy thay em cảm ơn dì nhé".
Chuyện này không lớn, hầu như dân quê đều như vậy, hôm nay nhà anh cho nhà tôi dưa muối, vậy ngày mai nhà tôi sẽ tặng củ cải khô cho anh. Đây đều là chuyện rất bình thường, nên không cần phải cảm ơn tới cảm ơn đi.
Lâm Kiến Đông tới cũng không có chuyện gì, chỉ là đưa dưa muối cho Ninh Hương thôi. Giờ dưa muối đã giao đến tay Ninh Hương rồi, nhưng anh vẫn muốn nói thêm mấy câu với cô: "Nãy em đang đọc sách à?".
Ninh Hương gật đầu, không khách sáo với anh: "Chờ em học xong sách giáo khoa tiểu học, anh cho em mượn sách giáo khoa trung học cơ sở với trung học phổ thông nhé. Lúc bé không thể đi học vẫn luôn là điều tiếc nuối trong lòng em".
Chuyện này lúc trước đã từng đề cập qua, Lâm Kiến Đông đương nhiên gật đầu, nói: "Em đọc xong thì cứ nói với anh một tiếng, anh đưa cho em. Kiến thức tiểu học tương đối đơn giản, nhưng cấp hai cấp ba khả năng sẽ khó hơn một chút, nếu có gì không hiểu thì cứ tới hỏi anh".
Nói đến có vấn đề thì có thể hỏi anh, Ninh Hương bất chợt nhìn vào mắt Lâm Kiến Đông, vô thức suy nghĩ nhiều một chút. Cô là trọng sinh quay về, mặc dù không thu hoạch được bàn tay vàng hay dị năng đặc công gì, nhưng cô có một khả năng mà người khác không có, đó là dự đoán tương lai.
Tất nhiên không có cách nào đoán trước được những chuyện nhỏ nhặt xung quanh mình, vì từ lúc trọng sinh cho đến lúc quyết định ly hôn, mọi thứ xung đã bị sinh ra hiệu ứng cánh bướm. Trong kiếp này, sẽ có không ít kiếp sống của một số người sẽ khác với kiếp trước của họ.
Từ sau khi cô trọng sinh, hiệu ứng cánh bướm đã lan ra khiến tương lai gần không thể nào đoán trước được. Tuy nhiên, các sự kiện lớn và các cột mốc lịch sử quan trọng thì sẽ không thay đổi chỉ vì một con người nhỏ bé như cô.
Vào tháng mười năm sau, cuộc rung chuyển mười năm sẽ kết thúc. Và cũng vào tháng mười của năm sau, hệ thống thi tuyển sinh đại học bị đình chỉ mười năm sẽ được khôi phục. Mùa đông năm 1978, cải cách và mở cửa sẽ bắt đầu và xã hội Trung Quốc sẽ bước vào một giai đoạn phát triển khác.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Ninh Hương hơi cong lên, cô nói về Lâm Kiến Đông: "Được ạ".
Một chữ được này không phải là chiếu lệ, mà là cô đã đưa ra một cái quyết định, đó là cô quyết định giúp đỡ Lâm Kiến Đông. Trong trí nhớ của kiếp trước, sau khi phục hồi thi tuyển sinh đại học, cả đội Thủy Điềm lẫn đội Cam Hà đều không có ai được nhận vào trường đại học.
Ở kiếp trước, cô gần như không có giao tiếp nào với Lâm Kiến Đông nên không biết cuộc đời anh ra sao. Nhưng kiếp này, anh là người duy nhất giúp đỡ cô và cũng là người ủng hộ cô trong vô hình, thế nên cô sẵn lòng giúp đỡ anh bằng khả năng của mình.
Tà môn thì không thể nói ra, mà nói ra thì cũng không ai tin. Vì vậy Ninh Hương nghĩ ra một cách
-- cô sẽ mượn chuyện hỏi bài để Lâm Kiến Đông cũng cùng học tập với cô. Sau khi ôn tập xong các kiến thức cấp hai, cấp ba, họ sẽ cùng nhau chải lại tài liệu ôn tập.
Đối với mấy chục năm lịch sử mà cô đã trải qua, Ninh Hương rất quen thuộc với nó và hiểu rất rõ, nhớ rất rõ từng mốc thời gian một. Không phải do cô đặc biệt ghi nhớ chúng, mà là trong lúc lang thang khắp nơi, cô luôn vô thức chú ý nhiều hơn đến lịch sử mấy chục năm qua, rồi bất tri bất giác mà ghi nhớ hết việc lớn đến việc nhỏ vào trong đầu.
Biến cố lớn như bang bốn người rơi đài, sóng gió mười năm kết thúc. Việc nhỏ như vào năm thứ nhất thi đại học, tất cả mọi người đã đổ xô đi tìm một bộ tài liệu ôn tập tên là "Tự học Toán Lý Hóa". Có thể nói, bộ tài liệu ôn tập này đã chắp cánh ước mơ đại học của rất nhiều người.
Ninh Hương tính toán chờ qua một thời gian nữa khi tiền trong tay dư dả hơn, cô sẽ đến nhà sách Tân Hoa ở trong thành phố để mua đủ bộ tài liệu đó về. Bằng không, chờ tới lúc tin tức tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, bộ tài liệu đó sẽ rất khó mua. Vì khi đó, sẽ có rất nhiều người đổ xô đi mua bộ tài liệu đó. Chưa nói đến việc phải xếp hàng dài chờ đợi trước cửa nhà sách, mà có thể thành công mua được hay không cũng khó mà nói, tất cả đều dựa vào ngẫu nhiên.
Bộ tài liệu đó có tổng cộng mười bảy cuốn, tất cả đều được biên soạn bởi các giáo viên giàu kinh nghiệm giảng dạy cấp trung học cơ sở. Nội dung tri thức bên trong sâu hơn nhiều so với kiến thức của sách giáo khoa trung học phổ thông, vậy nên, chỉ cần hiểu hết bộ tài liệu đó là sẽ hiểu rõ toàn bộ và thi đại học cơ bản là không có vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!