Chương 18: (Vô Đề)

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI

- THƯ THƯ THƯ ---

🌻🌻🌻🌻🌻

Ninh Hương không có hứng thú với việc Giang Kiến Hải có hối hận hay không, đời này của cô không phải dùng để khiến anh ta hối hận. Ly hôn rồi, cô và anh ta chính là hai người không liên quan. Thời gian của cô sẽ không lãng phí cho anh ta thêm một giây một phút nào nữa. 

Xoay người rời khỏi ủy ban xã, tâm trạng Ninh Hương lúc này thoải mái hơn nhiều so với lúc tới, như thể gông xiềng đã được mở ra và cuối cùng cũng lấy lại được sự tự do và cuộc sống mới. 

Trong không khí ngào ngạt hương hoa quế, ánh nắng chiếu vào trên lông mi, bông hoa nhí trên làn váy tung bay theo bước chân cô. Ninh Hương giẫm bước nhẹ nhàng quay về đội Thủy Điềm, lúc này vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa của nhóm xã viên. Trong tay cô cũng không có việc thêu cần làm, nên cô ở lại phòng chăn nuôi thu dọn hành lý để hôm nay dọn lên nhà thuyền ở. 

Đóng gói xong hành lý vẫn còn một ít thời gian mới đến giờ cơm trưa. Nấu cơm bây giờ thì có chút sớm, Ninh Hương đảo mắt nhìn quanh phòng chăn nuôi và thấy một chiếc xe đẩy bỏ trống dựng ở góc phòng. Sau khi do dự một chút, cô đẩy xe đẩy đi thẳng đến đội Cam Hà. 

Bánh xe đi trên đường bùn đất để lại một đường ấn nông và bị đế giày đè lên. Thời điểm tới đội Cam Hà và tới gần nhà họ Giang, những người quen biết Ninh Hương đều lên tiếng chào hỏi và bắt đầu đưa mắt xem náo nhiệt, phía xa xa còn có lũ trẻ con đi theo. Lúc Ninh Hương đi tới bên ngoài nhà họ Giang, các cô dì hàng xóm đều đã xúm lại. 

Giang Ngạn với Giang Nguyên đúng lúc tan học về nhà, hai đứa nhỏ cõng cặp sách chạy đến trước mặt Ninh Hương, nhìn chằm chằm cô với sắc mặt không thân thiện: "Không phải cô ly hôn với ba tôi rồi à? Còn tới nhà tôi làm gì?". 

Ninh Hương không thèm để ý tới hai tên nhãi con này. Lời nói của Giang Ngạn chỉ vừa rơi xuống chốc lát, Lý Quế Mai và Giang Kiến Hải đã từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Ninh Hương đứng bên ngoài, Lý Quế Mai gắt giọng nói: "Con đàn bà chết tiệt, mày còn tới đây làm gì?".

Ninh Hương không muốn cãi nhau hay ồn ào, cô kiên định nói: "Đến lấy đồ của tôi".

Ninh Hương không muốn cãi nhau hay ồn ào, cô kiên định nói: "Đến lấy đồ của tôi". 

Nghe thế, sắc mặt Lý Quế Mai càng trở nên hung tợn và điêu ngoa hơn: "Đến lấy đồ của mày? Mày nói lại coi, đây không phải là nhà mày thì có thứ gì là của mày hả? Trong nhà này một cây kim một sợi chỉ, một viên ngói một viên gạch đều là của nhà họ Giang bọn tao! Ly hôn rồi còn dám vác cái mặt về, mày không biết xấu hổ à?". 

Ninh Hương nhìn thẳng vào mắt Lý Quế Mai, lười cùng bà ta khóc lóc om sòm mà đơn giản nhấn rõ từng chữ: "Đồ cưới của tôi".

Đồ cưới thực sự không phải là đồ của nhà họ Giang, từ xưa đến nay của hồi môn có lẽ là tài sản duy nhất thuộc về người phụ nữ. Chỉ cần đó là của hồi môn của phụ nữ thì cô ấy có quyền mang đi vào lúc ly hôn, cho dù có là một cây kim thêu. 

Lý Quế Mai mặc kệ chuyện này, bà cũng không sợ người vây xem chế giễu mà cười khẩy nói: "Đồ cưới của mày? Mày xách ra chuyện ly hôn mà còn mặt mũi đòi đồ cưới hả? Lúc kết hôn, nhà tao cho nhà mày một trăm tệ lễ hỏi, sao mày không trả lại đi?". 

Tay Ninh Hương vịn xe đẩy, không nhanh không chậm nói rõ từng câu đạo lý. Trên đời này có rất nhiều người, không phải tất cả mọi người đều là những kẻ hồ đồ không rõ đạo lý, nên chỉ cần đứng vững bước chân đạo lý thì luôn có người sẽ nghe nó.

Cô mở miệng nói: "Lý Quế Mai, vậy tôi sẽ tính toán rõ ràng từng việc một với bà. Tôi ở nhà bà làm dâu hơn nửa năm, tận tâm tận lực hầu hạ bà và ba đứa nhỏ hơn nửa năm. Tất cả công việc từ trong nhà cho đến ngoài nhà đều do một tay tôi lo liệu, chẳng lẽ mấy người nghĩ muốn bóc lột tôi miễn phí hay sao? Nửa năm qua, tất cả công việc tôi làm trong nhà họ Giang có đáng chút lễ hỏi đó không, tự bà từ từ cân nhắc đi. Riêng một con lợn kia thôi đã đủ gánh tiền lễ hỏi nhà bà rồi.

Chưa kể, nếu không phải thời gian của tôi bị chiếm vì phải hầu hạ bốn người già trẻ mấy người, thì tôi chỉ dựa vào làm thêu cũng kiếm về không chỉ một trăm tệ thôi đâu. Sự thua thiệt của tôi, ai đến bồi thường cho tôi hả?". 

Lý Quế Mai trợn trừng mắt: "Mày dám nói mày thua thiệt cơ á? Mày có thể lấy được Kiến Hải nhà tao là phúc đức tám đời của mày đấy! Nửa năm này mày ăn không dùng không nhà tao, mày thua thiệt chỗ nào? Tiện nghi đều bị mày chiếm hết, mày còn có mặt mũi nói mày thua thiệt!".

Ninh Hương không kìm được nhếch mép cười: "Hóa ra phúc đức tám đời là như vậy. Mỗi ngày làm việc đi sớm về tối, bao trọn từ việc nhà cho đến đồng áng, còn nuôi gà chăn heo lại trông lũ nhỏ. Cơm ăn không ngon ngủ không yên giấc, ngày thường đến quả trứng gà cũng không cho ăn. Đến địa chủ của xã hội cũ còn không bóc lột người bằng nhà họ Giang các người đâu". 

Lý Quế Mai còn muốn cãi lại nhưng bị Giang Kiến Hải đưa tay ra cản. Vì mấy cái chăn mền ga giường đồ cưới không đáng tiền mà cãi nhau ồn ào thì thật không đáng. Giang Kiến Hải là người sĩ diện, anh không muốn tiếp tục bị người ta coi là trò hề mà nhìn ngó. 

Hơn nữa, càng cãi nhau sẽ càng nhạy cảm, và anh không biết Ninh Hương có thể phun ra thứ gì kế tiếp. 

Không để Lý Quế Mai lên tiếng nữa, Giang Kiến Hải lạnh mặt ra hiệu cho Ninh Hương: "Mau lấy đi, lấy xong thì đi nhanh lên".

Ninh Hương không cùng Lý Quế Mai nói chuyện vô nghĩa nữa, cô đẩy xe đẩy vào nhà và đóng gói toàn bộ chăn ga gối đệm theo mình lúc xuất giá. Sau đó lại cho tất cả quần áo, giày và khung thêu vào một chiếc hòm sạch và đặt ngay ngắn trên xe đẩy. Quần áo cưới cô không mang đi, đó là đồ nhà họ Giang mua và cô cũng không muốn lấy. 

Thu dọn xong xuôi, cô đẩy xe bỏ đi thẳng mà không thèm chào một câu. Thời điểm rời khỏi đội Cam Hà, người dọc đường đều đưa mắt nhìn cô rồi châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, nhưng cô không quan tâm.

Ngay khi Ninh Hương cầm đồ rời đi, khuôn mặt già của Lý Quế Mai hoàn toàn biến sắc, bà đứng trước cửa nhà gào to: "Đúng là gia môn bất hạnh! Lúc trước đúng là mắt mù mới cưới loại con dâu như vậy về nhà!".

Người vây xem xì xào to nhỏ với nhau, một số đứng xem trò cười của nhà họ Giang nói nhà anh đáng đời, cũng có người nói Ninh Hương không tuân thủ phụ đạo, là người không an phận. Giang Kiến Hải không thích nhất là những lời bàn tán làm anh mất mặt mũi, nên đưa tay kéo mẹ vào nhà. 

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng với Giang Hân cũng không đứng ngoài nữa. Trước khi vào nhà, Giang Ngạn hung tợn hét về phía đám người vây xem: "Về nhà ăn cơm của mấy người đi, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đáng nhìn à?!". 

Người bị cậu quát cũng không vui, không biết ai hét lên một câu: "Nhìn mày như thằng đầu gấu ấy, chả trách mẹ kế mày cầm đồ cưới chạy mất, thà rằng mang tiếng ly hôn cũng không muốn nuôi mày!". 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!