Editor: Kim
Sau khi ngồi lên xe taxi và nói địa chỉ cần đến, trong lòng Du Sướng vẫn không khỏi lo lắng.
Cô y tá vừa rồi nói không đầu không đuôi, đến khi ngắt điện thoại Du Sướng vẫn không biết người bị thương là ai.
"Đến bệnh viện thăm người thân sao?"
Lái xe thấy sắc mặt lo lắng của Du Sướng, cũng đoán sơ được hoàn cảnh của cậu, ông ấy an ủi:
"Đừng quá lo lắng, người nhà bị bệnh, chúng ta là người thân của họ cần phải kiên cường hơn nữa, thế mới có thể làm chỗ dựa cho họ".
Lái xe liếc nhìn sắc mặt tái nhợt và quầng thâm quanh mắt của Du Sướng thông qua gương chiếu hậu, thấy tuổi tác của cậu không lớn hơn con trai của mình là bao, ông ấy không khỏi khuyên nhủ thêm mấy câu nữa:
"Trước hết cậu nên chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó mới có thể chăm sóc tốt cho họ. Nếu như ngay cả cậu cũng trở thành bệnh nhân thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, người trẻ tuổi nên biết tự chăm sóc sức khỏe đàng hoàng."
"Cảm ơn chú, con sẽ chú ý."
Thiện ý của một người lái xe xa lạ khiến hai mắt Du Sướng cay cay.
Lúc trước cậu nhất quyết đòi ở lại trong nước làm phim điện ảnh, bố mẹ khuyên không được cậu, nên rất không hài lòng về cậu, mấy năm gần đây họ căn bản không hề quan tâm tới cậu.
Trong lòng cậu cũng có chút nghẹn ngào, cho nên đã rất lâu rồi cậu không được nghe người lớn chỉ bảo dặn dò.
Chờ chút…
Bố mẹ của cậu đang ở nước ngoài, họ rõ ràng không có về nước, cho dù có bị bệnh cũng không thể ở bệnh viện Thánh Hoa trong nước được?
Hơn nữa nếu suy nghĩ cẩn thận thì với tính cách của bố mẹ cậu, họ sẽ không xin lỗi cậu thế này?
Vậy thì người ở bệnh viện là ai? Không phải là một trò đùa chứ?
Đầu óc Du Sướng dần bình tĩnh lại, cậu gọi điện thoại cho người anh họ cũng đang ở nước ngoài, xác nhận bố mẹ cậu vẫn đang bình an nghỉ phép ở nước ngoài, sự lo lắng trong lòng cậu bây giờ mới có thể buông xuống.
"Anh nói này Tiểu Sướng, khi nào thì chú mới chịu thua chú Sướng và dì Sướng đây, chú cứ cứng đầu như vậy cũng không phải cách đâu. Rõ ràng là rất quan tâm đến họ, trực tiếp gọi cho họ không phải được rồi sao."
Thư Lâm cảm thấy lần này chính là một cơ hội tốt, anh ấy cũng không biết tại sao Tiểu Sướng vì phim ảnh mà xảy ra tranh chấp, vì làm phim điện ảnh mà không tiếc cắt đứt với gia đình.
Những năm gần đây, cứ có tiền là cậu sẽ đem đi đầu tư vào làm phim, không tiền thì đến chỗ khác kiếm tiền.
Nếu không phải việc cậu làm là đầu tư vào quay phim, thì thật sự chẳng khác gì là loại bại gia chi tử trong truyền thuyết.
"Tiểu Sướng, tài sản trong tay chú đã vung đi không ít rồi đúng không? Là lúc nên suy nghĩ về nhà rồi".
Hồi lâu Thư Lâm không nghe thấy tiếng Du Sướng, biết rõ trong lòng cậu hiện tại cũng không dễ chịu gì, có điều những lời này phải nói ra vào lúc này thì mới có hiệu quả.
Du Sướng cầm chặt điện thoại, sắc mặt không được tự nhiên:
"Anh, anh biết cả rồi à?"
Cậu không ngờ tin tức phim điện ảnh của mình bị thất thu lại truyền đến tai người nhà nhanh như vậy, cậu ra vẻ không để tâm nói:
"Thật ra vẫn ổn, anh cũng biết em vẫn đầu tư để kiếm tiền mà, cho nên em còn kiên trì được."
Kỳ thật là cậu không kiên trì nổi nữa, không thì cậu cũng không suy nghĩ đến việc chuyển nhượng lại phòng làm việc, cậu thừa nhận cậu đang giả bộ kiên cường, chỉ là sau khi xem xong Thanh xuân còn mãi, nếu cứ như vậy mà tự bỏ thì cậu thật sự không cam lòng!
Thế nhưng cậu không có mặt mũi nào nói với người nhà của mình, vì làm phim mà cậu mắc nợ 200 triệu nhân dân tệ.
Du Sướng nghe điện thoại, trong đầu không biết tại sao lại nhớ tới câu mà trợ lý của Starlight Entertainment đã nói, ngành công nghiệp giải trí hiện tại thật sự đã tiến vào
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!