Editor: Uchihahaha~ Hoài
Chu Minh Thần nghe thấy câu hỏi của Du Sướng, đôi mắt anh sáng ngời nhìn đỉnh màn, ánh mắt dịu dàng mang theo chút hốt hoảng:
"Em không nên hỏi anh như vậy, Sướng Sướng. Bởi theo ý anh, anh nhớ rõ tất cả những chuyện giữa chúng ta."
Du Sướng ngỡ ngàng, nhớ rõ rất cả mọi chuyện?
"Không phải, không phải anh đã quên rất nhiều chuyện lúc ở bệnh viện à? Anh còn quên mất mình là ảnh đế có sức hút nhất hiện nay, ảnh đế có độ nổi tiếng quốc tế siêu cao đấy?"
Du Sướng nhớ rõ, bác sĩ nói Chu Minh Thần đã quên rất nhiều chuyện trong vài năm gần đây, nhưng anh lại nhớ rất rõ chuyện của năm sáu năm trước.
"Sướng Sướng, anh đang nói đến chuyện xảy ra giữa chúng ta. Anh nhớ tất cả." Chu Minh Thần để ngón tay lên trán, anh nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng anh đã quên một số chuyện sau khi bị thương ở đầu, nhưng đối với anh, Sướng Sướng lại khác.
Dù anh quên bản thân là ai cũng sẽ không quên em.
Có lẽ trước đây anh bày tỏ với em quá ít cho nên em vẫn luôn không phát hiện một chuyện.
Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, dường như nó đã trở thành bản năng của anh".
Anh không hiểu vì sao Du Sướng muốn phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, nhưng anh rất rõ trái tim mình.
Anh yêu người đang ở cùng phòng với mình lúc này.
Đã từng yêu, bây giờ yêu, tương lai cũng sẽ yêu.
Giọng nói của Chu Minh Thần vốn rất thu hút.
Có sự góp sức của bóng đêm, lời nói dịu dàng của anh làm tai người ta nóng lên, trái tim loạn nhịp, dường như cơ thể sắp tan chảy trong lời ngon tiếng ngọt đó.
Chu Minh Thần nói rất chân thành, Du Sướng có thể nhận ra anh không nói dối.
Chu Minh Thần thật sự cho rằng cậu rất quan trọng, quan trọng hơn cả vinh quang, địa vị mà anh đạt được.
Trái tim của Du Sướng như bị người dùng lông chim cọ khẽ trêu chọc.
Bởi vì có ngoại hình cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu được không ít người tỏ tình, bao gồm cả trai lẫn gái.
Nhưng trước giờ cậu đều không để trong lòng, cậu vẫn tưởng do tính mình trời sinh lạnh nhạt.
Có điều bây giờ cậu phát hiện ra, thật ra là do những người đó vẫn chưa đủ chân thành để đả động đến cậu.
Nếu Du Sướng và Chu Minh Thần không đối đầu với nhau mấy năm, có lẽ cậu đã bị lời nói của Chu Minh Thần làm dao động.
Rất đáng tiếc, cũng rất may.
Du Sướng và Chu Minh Thần là đối thủ một mất một còn.
Cho nên cậu có thể tỉnh táo lại rất nhanh, Chu Minh Thần bị thương ở đầu, bị mất trí nhớ.
Nếu thật sự anh quên cả bản thân nhưng vẫn không quên cậu thì chắc chắn không phải bởi Chu Minh Thần thích cậu, mà bởi vì anh quá ghét cậu.
"Chu Minh Thần, nếu anh nói anh nhớ rõ mọi chuyện, vậy anh còn nhớ vì sao mình lại rời đi phòng làm việc do tôi sáng lập không?"
Du Sướng cũng hiểu, với người thông minh như Chu Minh Thần, nếu trực tiếp nói với anh rằng anh mất trí nhớ, nhận nhầm đối thủ một mất một còn thành người yêu thì chắc chắn anh sẽ không tin.
Nhưng nếu có thể dẫn đường anh nhớ ra, nhất định anh sẽ suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chân tướng sự thật là gì.
Chu Minh Thần nhíu mày, anh mím môi mỏng, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!