Trong phòng, ba đứa bé đang chờ Ngôn Án về.
Ngôn Mông Mông hơi căng thẳng, ngồi ở mép giường, chân cứ đung đưa, định bụng khi ba mẹ đến sẽ tới nghênh đón trước tiên.
Ngôn Khốc Khốc thì nằm hẳn trên giường, mơ màng sắp ngủ.
Ngôn Trúc Trúc thấy anh hai nằm phơi bụng nhỏ, nghiêm mặt nhỏ kéo chăn đắp cho anh rồi cầm lấy quyển truyện cổ tích lên đọc tiếp.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Ngôn Mông Mông sáng bừng hai mắt, chân vừa chạm xuống đất, ngẩng đầu gọi: "Mẹ!"
Tiếng động làm Ngôn Khốc Khốc đang lim dim phải dụi mắt, bò dậy, ôm lấy chăn.
Ngôn Trúc Trúc cũng ngẩng đầu lên.
Ba đứa bé đồng loạt nhìn về phía Ngôn Án.
Mặt Ngôn Án đỏ bừng. Cô thở hổn hển, đóng cửa lại.
Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của các con, Ngôn Án đặt tay trên cửa, cúi đầu, không dám nhìn, hơi khổ não nói: "Xin lỗi các con, mẹ thất bại rồi. Mẹ chưa thể nói với ba."
Rõ ràng lúc ở trước cửa thư phòng, cô đã chuẩn bị đủ tâm lý cho bản thân. Thậm chí phải nói gì trước, nói gì sau cũng đã nghĩ kỹ cả. Trước tiên trải đường một chút, sau đó có thể thuận theo tự nhiên mà dẫn đến sự tồn tại của Mông Mông và Khốc Khốc.
Thật tình, đứng ở trước mặt Kỳ Duyên, cô nói gì cũng thấy khó khăn.
Vừa rồi, cô chỉ cần nói: Tôi không có muốn sinh mà là Trúc Trúc còn có hai anh trai! Anh còn có hai đứa con trai!
Chỉ thế là chuyện này sẽ thành công nhưng lúc ấy, đầu ốc cô trống rỗng, căn bản chẳng thể nói câu cuối kia thành lời. Sau đó liền chạy trối chết.
Thực lòng mà nói, loại chuyện này trông thì dễ dàng nhưng nói được ra miệng thì lại khó quá QUQ
Mắt Ngôn Mông Mông thoáng thất vọng nhưng rồi lại sáng lên. Bé đi đến, nắm tay Ngôn Án, an ủi cô bằng chất giọng non nớt: "Mẹ ơi, không sao đâu mà."
Ngôn Khốc Khốc ngáp một cái: "Đúng vậy, không sao đâu ạ. Mai nói cũng được, dù sao ba vẫn còn ở đây."
Ngôn Trúc Trúc gật đầu tán đồng: "Ừm, hôm nay cũng khuya rồi, mai còn phải dậy sớm đi nhà trẻ, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi,"
Cái ngáp của Ngôn Khốc Khốc đã khiến mắt bé ngập nước rồi, tại vì thật sự quá buồn ngủ đó. So với việc để ba biết mình tồn tại, đi ngủ quan trọng với bé hơn.
Ngôn Án nắm tay con trai, tay còn lại làm tư thế cố lên: "Được! Mai nhất định mẹ sẽ cố gắng nói ra!"
Ngôn Mông Mông nói: "Vậy mẹ cố lên nha!"
......
Ngoài trời vẫn mưa như trút. Bốn mẹ con nhất trí đêm nay ngủ chung.
Giường trong phòng thật ra cũng không nhỏ nhưng một người lớn với ba đứa bé vẫn rất khó mà nằm thoải mái.
Cuối cùng, ba đứa bé dùng nguyên hình để ngủ.
Trong nhà có người, sợ Kỳ Duyên nhìn thấy cảnh này sẽ bị hoảng nên Ngôn Án khoá trái cửa phòng lại.
Sau đó cô mới nằm xuống.
Hôm nay vất vả cả buổi tối, mọi người đều mệt, vừa nằm xuống chưa được một phút đều đã rơi vào mộng đẹp.
Kỳ Duyên trong thư phòng vừa hay đi xuống nhà bếp uống nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!