Tập đầu tiên của chương trình được ghi hình tại Nam Mộc Hương, một thôn trang nhỏ non xanh nước biếc, cách trung tâm thành phố khoảng năm tiếng lái xe.
Lúc đến trấn trên đã hơn hai giờ chiều, bọn họ cũng định tập hợp lại ở trấn trên rồi cùng nhau đi xe buýt vào Nam Mộc Hương.
Nắng tháng Tám vẫn vô cùng khắc nghiệt, hun người ta đến chóng cả mặt. Nhóm đạo diễn, nhiếp ảnh gia xung quanh đã mồ hôi đầy đầu, cùng ghé vào dưới bóng cây, lè lưỡi thở hổn hển.
Lúc Ngôn Án từ trong xe có điều hòa thoải mái đi xuống cũng bị ánh nắng mặt trời thiêu muốn bệnh.
Tộc cỏ đồng tiền các cô tuy cũng thích ánh nắng mặt trời nhưng cũng không thích cái loại mặt trời phả khí càng ngày càng rực lửa thế này.
Mặt trời tháng tám thật là đáng ghét.
Không chỉ làm cô khó chịu mà chanh và mướp đắng trong túi của cô cũng đã bắt đầu bồn chồn bất an, thường động đậy một chút trong túi.
Ngôn Án sờ đầu mình, híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, dứt khoát xa xỉ dùng linh lực tạo ra khí lạnh.
Thù lao quay chương trình này là một trăm vạn, trả trước ba mươi vạn, còn bảy mươi vạn quay xong mới thanh toán.
Khoản ba mươi vạn trả trước cô đã sớm nhận được, trở thành nguồn dự trữ linh lực, tỷ giá hối đoái là 1-1, nghĩa là hiện tại cô có ba mươi vạn linh lực. Khí lạnh hao tiền, một giờ đã tốn một trăm tệ!
Tiêu, cần phải tiêu! Nếu không tiêu cô sẽ bị mặt trời thiêu đốt mất hết nước! Đến lúc đó, cô chỉ còn là một gốc cỏ đồng tiền khô héo, gió thổi qua sẽ trở thành cát bụi trong thiên địa.
Thực thảm.
Dù sao một ngàn vạn còn xa mới gom đủ, cùng lắm thì để bốn hạt giống nảy mầm trễ một chút.
Ý niệm vừa động, khí lạnh khuếch tán từ trong ra ngoài, nhiệt độ thích hợp, không nóng, không lạnh. Ngôn Án thoải mái đến nỗi lỗ chân lông khắp người đều giãn ra.
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc ở trong túi cũng cảm nhận được khối khí mát mẻ này, vốn còn đang bị nhiệt độ làm cho bực bội, nháy mắt đã an tĩnh lại.
Không chỉ thế, đạo diễn và những người bên cạnh Ngôn Án đều cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Nghĩ thầm, nhiệt độ ở nông thôn quả nhiên thấp hơn trong thành một chút, là chỗ tránh nóng tốt cho mùa hè.
Những người ở nông thôn: Ông đang trêu đùa tôi đấy phỏng?
Giải quyết xong vấn đề nắng nóng, Ngôn Án vui vẻ hưng phấn đeo balo, kéo vali hành lý, mang theo hai đứa con trong túi không ai phát hiện, đi về phía điểm tập hợp.
Điểm tập hợp đã có người đến, là một chàng trai cao cao gầy gầy, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, an tĩnh đứng đó.
Ánh mắt Ngôn Án sáng lên, nhanh chân chạy đến, lộ ra nụ cười thân thiện và má lúm đồng tiền nhỏ, giọng nói trong trẻo: "Cậu là Giang Thiên à!"
Giang Thiên nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra gương mặt ngây ngô, tựa hồ có chút không quen thân cận với các cô gái, mặt hơi đỏ lên: "Là tôi."
Giang Thiên năm nay mười tám tuổi, là game thủ đang hot trên mạng, thao tác chơi game rất trâu bò, bất phân cao thấp với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Nghe nói người đại diện các câu lạc bộ liên hệ Giang Thiên bao nhiêu lần hắn cũng không đồng ý gia nhập, nguyên nhân khó đoán.
Đây là lần đầu hắn lộ diện trước đại chúng.
Ngoại hình cao ráo lại đẹp trai, đứng dưới ánh nắng chói chang trông như thiếu niên trong phim thần tượng thanh xuân, lấy đi không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng sôi trào.
[Mẹ nó mẹ nó mẹ nó Thiên ca hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của tôi!!!]
[Đậu... Thiên ca thao tác trâu bò như vậy, khiến vô số người kinh hãi vì sao lại trẻ như thế chứ!]
[Thiên ca của em, Thiên ca nhìn em đi, anh có thiếu bạn gái không? Em có thể làm ấm giường!]
[Đây là tiểu tỷ tỷ người mới phải không? Thật đáng yêu nha.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!