Chương 29: Thể chất mềm dẻo linh hoạt

Bình luận trên vòng bạn bè của Ngôn Án xong, Kỳ Duyên ngả người, dựa vào lưng ghế Sofa.

Ánh đèn trên đầu đổ xuống như ánh trăng và ngân hà trên bầu trời đêm.

Hắn nhớ tới cảnh tượng dọc đường từ tiểu khu Trường Thanh về. Tiểu khu vừa loạn vừa cũ nát. Đầu đường còn có mấy tên côn đồ ngồi xổm uống rượu ầm ĩ.

Thỉnh thoảng có cô cái trẻ đi ngang qua sẽ bị ánh mắt mấy tên đó lượn qua lượn lại trên người.

Vậy mà Ngôn Án lại ở nơi như thế này?

Đầu mày Kỳ Duyên khẽ nhíu lại. Hắn cho rằng ba năm nay Ngôn Án có ba ngàn vạn hắn cho, ít gì cũng sẽ không phải sống quá tệ.

Nhưng hiện thực, cô lại ở khu cũ nát nhất trong thành phố. Hơn nữa còn sốt sắng kiếm tiền như vậy. Trên người thậm chí còn có khoản nợ một ngàn vạn.

Ba năm nay, rốt cuộc cô ấy đã sống như thế nào?

Ba năm trước, khi hai người vừa kết hôn, cô nói cha mẹ song vong, mình là cô nhi. Lúc ấy Kỳ Duyên chẳng để ý đến gia cảnh cô rốt cuộc ra sao. Cô nhi càng tốt, đỡ phiền toái.

Khoảng thời gian kết hôn đó, thật sự cũng không có người nhà cô đến thăm.

Nhưng nếu là cô nhi, ba năm dùng hết ba ngàn vạn, thiếu nợ một ngàn vạn, không mua nhà, cũng không mua xe, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng.

Kỳ Duyên hiểu Ngôn Án. Cô không phải là loại người tiêu xài phung phí.

Hoặc là cô nói dối về gia cảnh, trong nhà có người dính vào cờ bạc hoặc động vào thứ không nên động. Hoặc là, có nguyên nhân gì đó khác.

Ví dụ như, đứa bé tồn tại trong báo cáo sức khoẻ bị cô nhiều lần phủ nhận kia.

Đứa bé.

Kỳ Duyên nhắm mắt lại, che đi hồ nước sâu thẳm trong đó.

Ngôn Án vẫn luôn giấu giếm địa chỉ nhà, không cho ai biết. Người của hắn đã nhiều lần ra vào đi loanh quanh khắp hang cùng ngõ hẻm.

Nếu tra không được, vậy thì quên đi.

Kỳ Duyên nhấc mi mắt, đứng dậy khỏi sofa, đi vào thư phòng,

Trong ngăn kéo đầu tiên để rất nhiều hợp đồng, tài liệu.

Tất cả đều là bất động sản dưới danh nghĩa Kỳ Duyên. Hắn tuỳ tay lật lật, vốn định chọn căn ở gần mình nhất nhưng lại hơi suy tư một chút, chọn chỗ xa nhất.

Sau đó hắn gọi điện thoại cho Dương Thân.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ngôn Án còn đang ngủ ngon lành trong hồ, tiếng chuông di động vang lên.

Đống lá cỏ đồng tiếng rung lên một chút, Ngôn Án cau mày tỉnh dậy.

Tối hôm qua ban đầu là cô nằm sát bên hồ ngủ, nhưng đang lúc nửa mê nửa tỉnh, con gà trống kia vẫn thường đến mổ lá của cô.

Vậy nên cô đành phải rời khỏi mép hồ, ra giữa hồ ngủ.

Lúc này, vị trí của cô cách bờ hồ một khoảng.

Vừa tỉnh dậy, Ngôn Án căn bản không muốn nhấc tay.

Cô đành cởi bỏ đống lá đang bó chặt mình lại, để mặc chúng tràn lan ra hồ, sau đó linh hoạt điều khiển cỏ đi lên chỗ để di động trên mặt đất, trói điện thoại lại mang tới.

Ngôn Án lấy được di động, hí mắt nhìn số điện thoại, ấn nhận cuộc gọi, liên tục ngáp: "Là ai thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!