Lúc Ngôn Án vừa ra khỏi phòng Kỳ Duyên thì gặp phải Lương Bạch Vũ bên ngoài cửa nhà vệ sinh.
Lương Bạch Vũ dừng bước, sờ sờ cằm mình, tầm mắt rất hứng thú dừng trên người bạn tốt.
Năng lực giao thiệp của cỏ đồng tiền dù ở đâu cũng rất mạnh. Lúc ở Tu tiên giới đã vậy. Trong núi, trong động, trong hồ, trong đất trong biển không nơi nào mà cô không quen. Tu vi của Ngôn Án ở Tu tiên giới không tính là cao nhưng vẫn chẳng ai dám trêu chọc. Nguyên nhân cũng chính là vì nhân mạch quá rộng. Chọc phải một ngọn cỏ là đủ các thể loại nhảy ra, lấy số lượng đè ép, rất khó dây vào.
Rất lâu trước kia có một hoa sen tinh chọc đến Ngôn Án. Khoảng thời gian ấy, hoa sen tinh trốn trong hồ thì bị cá và ếch xanh cắn. Ở trên cạn thì bị các loại cỏ, các loại hoa và côn trùng dưới đất dạy dỗ.
Cuối cùng, độ kiếp thất bại. Sau đó, không còn sau đó.
Giờ tới xã hội hiện đại cũng không nhường một tấc. Ghi hình chưa được mấy hôm mà đã được Kỳ Duyên đối xử đặc biệt, còn được tự do ra vào phòng. Những bình luận xấu tối qua biến mất lẽ nào cũng có liên quan đến Kỳ Duyên?
"Ái chà, cậu với anh ta xảy ra chuyện gì thế?" Lương Bạch Vũ giữ chặt người đang cúi đầu, mặt mày ủ rũ đi qua bên cạnh.
Trong lòng Ngôn Án vẫn đang nghĩ mãi chuyện khác nên nhìn bạn tốt một cái, không hiểu lắm: "Chuyện gì cơ?"
Lương Bạch Vũ chỉ chỉ phòng Kỳ Duyên: "Mấy hôm nay quan hệ của cậu với Kỳ Duyên có vẻ không tệ?"
Cô trừng hắn, hít hít mũi một cái, sắp khóc đến nơi: "Cậu nhìn đâu mà bảo không tệ? Giờ tớ đang sầu muốn chết đây."
Hai mắt Lương Bạch Vũ đã nhìn ra, nhưng trước nay Ngôn Án luôn là kiểu người thiếu một sợi dây thần kinh nên hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện đó nữa: "Cậu sầu cái gì chứ?"
Ngôn Án mím môi, định tố khổ nhưng mắt liếc thấy anh quay phim bên cạnh, nuốt ngược lời vào trong bụng.
Tuy không còn phát trực tiếp nhưng vẫn còn ghi hình. Nói chuyện phải chú ý một chút. Hơn nữa, chuyện này nói với Lương Bạch Vũ cũng vô dụng. Tuy hắn có nhiều lông bồ câu nhưng lông bồ câu nào phải thứ Kỳ Duyên muốn.
Ngôn Án: "Thôi, không có gì. Cậu không hiểu đâu, để tớ tự nghĩ cách. Cậu mau đi sửa soạn hành lý đi, lát nữa đỡ cho mọi người phải đợi cậu."
Lương Bạch Vũ cười cười: "Ê, cậu còn chưa nói mà đã phán tớ không hiểu. Cậu cũng quá là không đáng mặt bạn bè nhé..."
Ngôn Án xua xua tay, vẻ mặt không muốn nói nữa, xách túi cỏ đồng tiền đi xuống lầu.
Cô quay lại thửa ruộng kia, đặt cỏ đồng tiền mới cực khổ đào được vào lại chỗ cũ: "Thực lòng xin lỗi nha, khiến các bạn vất vả một chuyến. Tôi nói cho các bạn nhé, đối với cỏ như chúng ta thì ở nông thôn vẫn tốt hơn. Không khí trong lành, phong cảnh tươi đẹp. Ở trong thành phố, không khí ô nhiễm, còn có khói bụi, chẳng thoải mái chút nào. Hơn nữa Kỳ Duyên cũng chẳng phải chủ nhân tốt, tôi chẳng tin hắn sẽ chăm sóc tốt cho các bạn đâu."
Ngôn Án vái vái khóm cỏ đồng tiền, biểu đạt sự áy náy của mình, sau đó chạy thẳng về phía hồ.
Lúc này thời tiết rất nóng, bên hồ cũng giống như đêm khuya, vắng lặng.
Cô tới bờ hồ, đi nửa vòng, đứng ở vị trí tối qua, nhìn mặt hồ trống rỗng mà thở ngắn than dài.
Chuyện đã đến nước này thì biết làm sao nữa đây?
Đành phải tự hy sinh thôi.
Ngôn Án sờ sờ mái tóc đẹp trên đầu mình, xác nhận xung quanh không có ai lần nữa rồi mới trốn ra sau cái cây.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu cô mọc ra từng tán, từng tán cỏ đồng tiền.
Cô cầm túi nylon, dứt từng nắm từng nắm cỏ. Cứ nhổ một nắm là ui da một tiếng.
Con người chỉ nhổ tóc bạc thôi, lá của cô rõ ràng còn đang xanh mơn mởn, chưa hề khô vàng, vậy mà giờ đây lại không thể không nhổ.
Tên chồng cũ này thật là tạo nghiệt mà.
Bỏ cỏ đồng tiền vào đầy túi rồi Ngôn Án mới thôi, thu lá còn lại về.
Sau khi thu lá lại, cô sờ sờ tóc mình, phát hiện đã cụt hẳn một đoạn dài.
Lúc trước đầu tóc xinh đẹp của cô dài tới gần eo mà giờ cũng chỉ còn đến ngang vai. Nếu nhổ thêm chút nữa hẳn là chỉ còn đến sát tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!