Lối vào hồ nằm ở bên đường, Ngôn Án chợt vọt vào, nhưng cũng không xuống hồ ngay.
Dù sao cô vẫn còn đang mang theo hai đứa bé. Cô xuống hồ cũng không sao, bản thân tộc cỏ đồng tiền bản chất là lưỡng cư, không kén chọn, dễ nuôi, dễ sống.
Nhưng hai đứa bé mà xuống hồ, e là chẳng bao lâu sau sẽ chết đuối mất.
Ngôn Án nhìn nhìn khắp nơi, đi nửa vòng quanh hồ, dừng lại trước một bãi đất phẳng.
Cô gạt bớt cỏ ra, đào một ổ đất, sau đó bỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc vào.
Thực vật đều lớn lên từ đất. Chanh và mướp đắng cũng không ngoại lệ. Hai anh em lập tức chui vào trong đất, ngoan ngoãn nằm yên.
Tuy không có ai xung quanh nhưng Ngôn Án vẫn nói nhỏ: "Mẹ đi ngủ, đêm nay các con ngủ ở đây nhé. Sáng mai mẹ lại đưa hai đứa về, được không nào?"
Hai đứa bé ngoan ngoãn giật giật, khẽ nói: "Vâng."
Ngôn Án vuốt ve chanh và mướp đắng, bỏ di động sang một bên.
Có vết xe đổ ngủ quên buổi sáng, cô cố ý đặt đến năm cái đồng hồ báo thức. Như vậy sáng mai chắc sẽ dậy được đúng giờ.
Xong xuôi, Ngôn Án để quần áo trên bờ, dùng cành lá, cỏ dại che lấp kỹ càng rồi mới xuống hồ.
Trên mặt hồ lại lần nữa phủ kín phiến lá cỏ đồng tiền.
Trong lúc Ngôn Án đang thoải mái dễ chịu nằm thành một khối tròn, bá chiếm toàn bộ mặt hồ, định nhắm mắt đi vào giấc ngủ thì có tiếng bước chân vang lên chỗ giao lộ vào hồ.
Ngôn Án bất giác hoảng hồn.
Đã sắp mười hai giờ đêm đến nơi rồi mà còn có người đến đây sao?
Cô cẩn thận thu lại phiến lá đang tràn lan, náu mình vào khu vực gần Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc.
Hai đứa bé cũng trở nên căng thẳng, yên lặng rúc vào đất, không dám nhúc nhích.
Kỳ Duyên đi đến phía bên kia bờ hồ.
Sau khi Ngôn Án nép vào chỗ này thì cũng không cử động nữa.
Hắn nhìn mặt hồ tĩnh lặng, thầm nghĩ chắc cũng không đến mức nhảy xuống hồ tự sát đâu.
Ngôn Án rất tiếc mạng.
Vậy thì đi đâu được? Nửa đêm lẻn ra ngoài làm cái gì? Hai đêm liền gặp phải chuyện kỳ quái, liệu có liên quan đến cô không?
Kỳ Duyên nghĩ, hai tay đút túi quần, đi dạo quanh hồ.
Hắn đi chậm rãi. Tiếng giày thể thao giẫm lên cành lá vang lên xào xạc, xào xạc.
Nhưng vào trong tai ba mẹ con thì chẳng khác nào tiếng bước chân tử thần.
Ngôn Án khóc không ra nước mắt. Đêm hôm khuya khoắt, Kỳ Duyên không lo ngủ trong phòng đi, chạy ra đây làm gì chứ? Hơn nữa, sao hắn cũng tới hồ?
Hy vọng sau khi hắn đi dạo xong thì mau mau trở về. Ngôn Án chân thành cầu nguyện trong lòng.
Có lẽ cầu nguyện cũng có chút tác dụng, cách họ chừng năm sáu bước chân thì Kỳ Duyên dừng bước.
Hắn đứng trên bờ, một chân hơi khuỵu xuống, nhìn lướt qua xung quanh mình.
Chỉ là khi tầm mắt hắn nhìn đến bụi cỏ đồng tiền cách đó không xa thì hơi dừng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!