Chương 11: Xin hãy hạ đao lưu mướp đắng!

Ngôn Khốc Khốc rơi vào mông lung. Tại sao lại như vậy chứ? Sao bé lại không động đậy được? Bé muốn giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay loài người này, thậm chí còn muốn biến lại thành hình người hoặc chỉ cần kêu lên "Mẹ ơi, cứu con!" thôi cũng được.

Nhưng Ngôn Khốc Khốc đều không làm được gì cả. Mặc kệ có nỗ lực thế nào, bé vẫn cứ bất động, bị bắt đi tắm rửa.

Ôn Dạng tiến lại gần, hơi ngạc nhiên: "Quả mướp đắng này hơi nhỏ, nhưng mà trông thật là đẹp. Kỳ lão sư, anh lấy nó ở đâu ra vậy?"

Kỳ Duyên khoá vòi nước, vẩy vẩy nước trên quả mướp đắng, không trả lời Ôn Dạng mà lại nhìn về phía Ngôn Án bên cạnh đang gấp điên lên mà còn phải cố vờ như trấn định.

Hắn bóp quả mướp đắng trong tay, nghĩ, sao cô lại có vẻ hoảng loạn như vậy?

Quả mướp đắng này ngoại trừ hơi nhỏ, màu xanh hơn một chút thì đâu có chỗ nào khác biệt.

Nếu cắt, cô sẽ làm sao?

Kỳ Duyên không do dự gì, bỏ quả mướp đắng nhỏ kia lên thớt.

Ngay khi vừa bị đặt xuống thớt, trong lòng Ngôn Khốc Khốc trào lên sự tuyệt vọng.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều tràn ngập vị đắng nồng đậm.

Là một cái cây mướp đắng mới ba tuổi, kẹo còn chưa ăn đủ, còn chưa biết em trai em gái là cây gì mà đã bị người ta thái ra xào. Cuộc đời này của bé thật sự là đắng ngắt.

Mũi Kỳ Duyên hơi giật giật, ngửi thấy mùi đắng nghét tràn đầy trong không khí.

Thật là thần kỳ, mướp đắng hầu như là phải ăn vào miệng mới cảm nhận được vị đắng. Đương nhiên hắn chẳng cảm thấy đắng. Với hắn mà nói, thật ra còn có chút ngọt, hương vị thoải mái tươi mát, cho nên hắn rất thích.

Có lẽ mướp đắng ở nông thôn không giống vậy. Kỳ Duyên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, càng không nghĩ quả mướp đắng nhỏ này là mướp đắng thành tinh.

Đương nhiên hắn cũng càng không biết, mướp đắng thành tinh này là con mình.

Kỳ Duyên lại cầm dao lên.

Giây tiếp theo, tay cầm dao của hắn bị người ta ôm chặt lấy.

Khuôn mặt Ngôn Án hơi tái, cô mím môi thật chặt, liều mạng ôm lấy cánh tay hắn.

Một màn này nhìn qua màn ảnh lại có vẻ ái muội.

Trong phòng tổng giám chế, ai nấy nhìn thấy thế cũng đều giật mình, lập tức áp một màn này xuống, chỉ đạo phòng phát trực tiếp phát cảnh của những người khác.

Bên trên đã từng dặn dò, những cảnh liên quan đến Kỳ Duyên có thể gây tranh luận thì đừng có phát.

Nếu phát, tổ tiết mục bọn họ gánh không nổi hậu quả đâu.

Ngôn Án căn bản không quản được chuyện trên ống kính. Trước mắt, vẫn là tính mạng con trai quan trọng hơn.

Thanh quản cô run rẩy: "Kỳ lão sư, tôi cảm thấy ba quả mướp đắng là đủ ăn rồi."

Kỳ Duyên cúi đầu, tầm mắt vẽ theo độ cong của má cô, cảm thấy cô thật sự tròn trịa.

Tròn đến cảnh đẹp ý vui. So với ba năm trước càng tròn hơn.

Phải biết là suốt ba năm này những thứ hắn có được đều không tròn bằng cô. Lần này khiến hắn có chút liều lĩnh.

Kỳ Duyên: "Không sao, tôi có thể ăn nhiều một chút."

Nói xong, hắn giơ tay đẩy cô ra.

Ngôn Án dùng sức lực như uống sữa: "Nhưng mà Kỳ lão sư, mướp đắng này thật sự không thể ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!