Chương 7: (Vô Đề)

Lúc Trình Phi Trì lần thứ hai tới cửa thì không bị đuổi đi nữa.

Diệp Khâm ở bên cạnh cũng như hổ rình mồi.

Diệp Cẩm Tường vì muốn gia đình hòa thuận nên cũng không nói những lời khó nghe nữa, chỉ xụ mặt ngồi ở một bên. Nhiệm vụ hòa giải cùng duy trì không khí vui vẻ rơi xuống người nữ chủ nhân Diệp gia.

La Thu Lăng muốn tìm hiểu rõ hơn tình yêu của hai đứa trẻ rồi từ đó sẽ giúp bọn họ tính toán con đường trong tương lai, vẻ mặt ôn hoà nói:

"Con cùng Khâm Khâm nhà chúng ta quen nhau như thế nào? Khâm khâm thường ngày thẹn thùng nên cũng không thể nào ở trước mặt bọn ta nhắc tới con."

Diệp Khâm chột dạ, đâu chỉ là không thể nào nhắc đến, căn bản từ trước đến nay chưa hề nhắc qua. Chẳng lẽ lại nói hết sự việc cái đêm mơ hồ đó sao.

Cậu không nghĩ tới Trình Phi Trì lại đưa ra câu trả lời hoàn toàn khác:

"Năm trước ở đại hội thể thao của trường, cậu ấy tặng đồ uống cho con."

Diệp Khâm vẻ mặt mơ hồ, đưa đồ uống?

Suy nghĩ một hồi lâu cậu mới có chút ấn tượng. Lúc ấy cậu tham gia thi đấu nhảy xa xong thì tính toán về phòng học ngủ, trên tay xách theo ba bốn chai nước. Ngại mang theo cả bịch quá nặng, cậu tiện đi dọc đường gặp ai cho người ấy.

Chẳng lẽ người kia chính là Trình Phi Trì?

... Trên sân thể dục có nhiều người như vậy, cũng quá trùng hợp đi.

La Thu Lăng lại rất cao hứng, oán trách nhìn Diệp Khâm: "Khâm Khâm nhà chúng ta từ nhỏ đã như vậy, thích cái gì sẽ không nói thẳng, chỉ làm mấy việc quanh co lòng vòng khiến cho đối phương chú ý."

Diệp Khâm vừa muốn phản bác, nghe thấy Trình Phi Trì nói: "Thế nhưng lần đó là con hiểu lầm, nghĩ chỉ là cậu ấy thấy người nên tùy tiện đưa nước cho thôi, chứ không phải là mua riêng cho con."

Nói tới đây cậu tạm dừng một lát, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc, "Từ khi đó con đã bắt đầu chú ý đến cậu ấy, cậu ấy tính cách rộng rãi, nhân duyên lại tốt, người gặp người thích."

Buổi tối, Diệp Khâm nằm trên giường uống sữa bò, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Lời nói của Trình Phi Trì không thể nghi ngờ đã cho mối quan hệ của hai người một cái khởi đầu đàng hoàng. Hơn nữa còn cho cậu đủ mặt mũi.

Trình Phi Trì còn nói không ai là không thích mình? Nói cách khác, cậu ấy cũng thích mình sao?

Chính là vì sao cậu ấy lại thích mình?

Vì cho rằng mình thích cậu ấy, hay là bởi vì muốn chịu trách nhiệm?

Trước đó cậu ấy đã nói qua, cho nên chính là vì Trình Tiểu Trì nhỏ sao?

Diệp Khâm sờ sờ bụng, trong lòng có chút mất mát, uống sữa bò cũng không thấy ngon.

Trở mình, cậu hồi tưởng lại lời Tôn Di Nhiên nói qua, rõ ràng là ai cũng thích cậu ấy mới đúng?

*

Sáng sớm ngày hôm sau đi học, cậu đẩy cửa ra liền thấy Trình Phi Trì dắt xe đạp đang đợi ở ngoài.

Diệp Khâm đi đến, ngượng ngùng hỏi: "Cậu lại tới làm gì?"

Trình Phi Trì: "Đưa cậu đi học."

Diệp Khâm nhận thấy quan hệ của bọ họ đã có biến chuyển. Cậu không cảm thấy kháng cự, cũng không cảm thấy quá thích.

Nói chung là cậu cảm thấy mối quan hệ này thiếu cái gì đó, hoặc có thể nói là đã nhảy cóc qua một mốc quan trọng nào đó.

Vì hôm nay Diệp Khâm đi học muộn nên thời gian không còn nhiều, vốn dĩ cậu muốn chạy đến trường học. Trình Phi Trì để cậu ngồi phía sau, một đường nhanh như chớp mà xông vào cổng trường, thiếu chút nữa bị chủ nhiệm giáo dục bắt lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!