Chương 62: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Trình Ý trở nên nghiêm túc, ánh mắt đầy mê hoặc khiến cô lỡ mất một nhịp tim.

Cậu giờ đây không còn là cậu công tử ăn chơi phóng khoáng như ba năm trước nữa.

Tô Nam lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, không muốn để cậu nhận ra sơ hở. Bất kể là ai, cô đều không muốn rơi vào vòng xoáy tình yêu nữa.

"Trình nhị thiếu gia, cậu càng ngày càng biết cách dỗ dành phụ nữ đấy nhỉ?"

Trình Ý hơi sững người, cười nhẹ, lui lại một bước:

"Người khác không có tư cách để em phải dỗ."

"Cũng đúng. Bạn gái của cậu xếp hàng chắc phải vòng quanh trái đất, toàn là người khác dỗ cậu thì có."

Tô Nam nhướng mày, trêu chọc nhìn cậu, ai mà không biết chuyện tình trường lừng lẫy của Trình Ý trước đây.

Trình Ý cười khẽ:

"Chuyện quá khứ rồi, chị cũng biết đều là giả thôi. Em trong sáng lắm…"

"Được rồi, cảm ơn cậu đã an ủi tôi. Nhưng thật sự hôm nay tôi rất mệt…"

Cô không thể lại rơi vào sự dịu dàng của một người đàn ông khác, huống gì Trình Ý là người bạn nhiều năm. Cô không muốn đánh mất mối quan hệ đó.

Thấy cô không còn buồn như trước nữa, Trình Ý bước tới xoa đầu cô, ánh mắt ôn hòa dịu dàng:

"Vậy em đi nhé, chị nghỉ ngơi cho tốt."

Trình Ý lúc này đã bớt đi phần phong lưu xốc nổi, từng cử chỉ đều toát lên khí chất chín chắn, cao quý khiến người khác khó mà không rung động.

Đúng là yêu nghiệt! Tô Nam thầm rủa, may mà cô còn giữ được tỉnh táo.

Ánh mắt cô quét qua bàn, thấy chiếc tẩu ngọc phỉ thúy chưa kịp dọn, cô khẽ nhếch môi cười. Đi tới cầm lên xem, nụ cười dần lạnh đi, rồi tùy tiện ném qua một bên, quay người đi nghỉ ngơi.

Nếu Phó lão gia biết bảo bối trong tim mình bị đối xử thế này, chắc sẽ tức đến phát điên!

Cô ngủ một mạch đến mười giờ tối, tỉnh dậy thấy tin nhắn của Tô Cẩn:

"Anh có việc phải ra nước ngoài ba ngày, em trông nom công ty giúp nhé."

Tâm lý anh cũng vững thật, Tô Nam mới tiếp quản có mấy ngày mà đã yên tâm để lại?

Chắc giờ đang trên máy bay, không tiện gọi điện, Tô Nam liền nhắn lại:

"Gây chuyện thì đừng trách em. Anh nhớ chuẩn bị tinh thần dọn đống hỗn độn đi nhé, anh trai!"

Đinh đong! Có tin nhắn trả lời.

Tô Cẩn bất lực nhắn lại:

"Miễn là đừng phá sản, còn lại đều dễ nói."

Tô Nam yên tâm hơn, đột nhiên nhớ đến đồ trong phòng khách. Cô tung tăng chạy ra, bật đèn, chọn góc chụp đẹp, chụp cận cảnh chiếc tẩu ngọc rồi đăng lên vòng bạn bè:

"Mới nhặt được đồ bỏ đi, hoan nghênh chiêm ngưỡng!"

Cô đang không vui, cớ gì phải để người khác sung sướng?

Không lâu sau, Tần Du và Trình Ý đều chia sẻ bài viết của cô. Chẳng bao lâu sau, bài đăng lan đến cả giới của Phó Dạ Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!