Chương 60: (Vô Đề)

Phó Dạ Xuyên đứng bên cạnh không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Tô Nam khẽ bật cười, khoác tay Trình Ý rồi nhướng mày:

"Tôi thay bao nhiêu người đàn ông, hẹn hò với bao nhiêu người, liên quan gì đến anh? Hay là Lục thiếu gia cũng muốn hẹn với tôi?"

Lục Kỳ bị phản đòn, tức đến nỗi sôi máu. Sao lần nào cũng bị Tô Nam ép đến mức không ngóc đầu lên nổi?

"Cô á? Với loại như cô, đến nhìn một cái tôi cũng không thèm!"

Tô Nam mỉa mai:

"Nói thật lòng, sau lần trước tận mắt chứng kiến, thân hình của thiếu gia Lục thật sự… không có gì đặc sắc. Anh nên đi tìm mấy cô gái không có gu thẩm mỹ thì hơn. Tôi rất kén trong tiêu chuẩn hình thể của đàn ông."

Dám nói hắn ta thân hình kém?

Mặt Lục Kỳ lúc xanh lúc trắng, toàn thân run rẩy vì tức giận, nhưng lại không dám mở miệng phản bác, vì cô đang giữ ảnh khỏa thân của hắn ta! Hắn ta hiểu rõ, Tô Nam đang uy h.i.ế. p hắn.

Trình Ý cười cười ở bên cạnh:

"Gu của cô ấy xưa nay rất cao, Lục thiếu gia nói tiếp nữa là ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Tô Nam đấy."

Chỉ cần nhìn thấy Phó Dạ Xuyên thôi, tâm trạng của cô đã tụt dốc rồi!

Tô Nam liếc lạnh về phía Lục Kỳ, hoàn toàn phớt lờ người đàn ông bên cạnh hắn ta rồi đi thẳng vào trong.

Lục Kỳ từ phía sau tức điên lên:

"Người phụ nữ này thật quá đáng! Dám nói tôi thân hình không đẹp? Tôi mà không đẹp à?"

Gương mặt Phó Dạ Xuyên lúc này lạnh lẽo đến cực điểm, hừ nhẹ một tiếng:

"Cậu nghĩ mình đẹp lắm sao?"

Trong lòng hắn đầy phiền muộn, không hẹn được Tô Nam, chuyện chiếc tẩu ngọc phỉ thúy vẫn chưa giải quyết, lại còn nhớ đến cảnh cô từng nhìn thấy Lục Kỳ khỏa thân… tâm trạng u ám kéo dài, bực bội đến khó chịu!

Lục Kỳ bị mắng mà chẳng hiểu vì sao Phó Dạ Xuyên lại trút giận lên hắn ta, nhưng chắc chắn là vì Tô Nam!

Sau đó, Lục Kỳ đến tập đoàn Phó thị tìm Phó Dạ Xuyên, đúng lúc thấy hắn bảo thư ký Trần Miễn gọi cho Tô Nam, nhưng bị từ chối thẳng thừng!

Hai người vừa mới ra ngoài ăn cơm, lại bắt gặp Tô Nam đang hẹn hò với Trình nhị thiếu gia, hỏi sao Phó Dạ Xuyên không giận?

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Lục Kỳ hỏi gấp:

"Tôi nghe nói vật gia truyền nhà cậu, cái tẩu ngọc phỉ thúy ấy bị mẹ và em gái cậu đem bán rồi à?"

Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng lạnh lẽo hơn, không đáp.

Lục Kỳ nhún vai:

"Biết ai mua rồi thì bỏ thêm ít tiền mua lại là xong chứ gì?"

Phó Dạ Xuyên liếc lạnh hắn ta một cái:

"Là Tô Nam mua đấy."

Lục Kỳ nghẹn họng: "… Ồ."

Vậy thì không dễ xử lý rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!