Nhìn thấy mới đến, Khúc Tình lập tức đỏ hoe mắt, kích động bước tới:
"Dạ Xuyên…"
"Anh , là Tô Nam cướp cái tẩu ! Đó là vật ông nội yêu thích nhất, thấy nó ông chắc chắn chịu nổi !" Phó Oánh Oánh hoảng hốt kêu lên.
Phó Dạ Xuyên ngay cửa, ánh đèn chiếu lên hình cao lớn và gương mặt tuấn, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo quét qua những trong phòng.
"Im miệng! Tự tiện lấy đồ của ông nội, em cũng to gan thật đấy!"
Giọng sắc lạnh, quát Phó Oánh Oánh một tiếng. Cô giật nảy , vội nấp lưng Khúc Tình, dám ngẩng đầu lên.
Sau lưng là phụ trách sự kiện , rón rén , liếc nhân viên cạnh:
"Thủ tục xong hết chứ?"
"Vâng, tất cả tất." Nhân viên cẩn thận đáp.
Mọi chuyện an bài, Tô Nam chẳng gì sợ. Đồ trong tay cô, quyền chủ động cũng thuộc về cô.
Tô Nam sang Tiêu Nhiên bên cạnh:
"Chúng thôi, phiền gia đình họ đoàn tụ nữa."
Cô thậm chí chẳng buồn chào hỏi, dậm giày cao gót bước .
"Tô Nam, cô mang cái đó ." Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên, lạnh tanh.
Khúc Tình vội vàng hùa theo:
" , thể để cô lấy !"
Có con trai ở đây, bà chẳng còn gì sợ nữa, cũng cần giả vờ tử tế mặt Tô Nam.
Tô Nam nhướng mày, khẽ, giơ tài liệu trong tay lên:
"Xem cho rõ, đây nơi mấy gì là . Bây giờ cái là của ."
Ánh mắt cô quét qua gương mặt tối sầm của Phó Dạ Xuyên, lòng chợt thấy vui vẻ kỳ lạ.
"Phó phu nhân nên nghĩ xem giải thích với Phó lão gia thế nào thì hơn. Bảo bối của ông mang đấu giá từ thiện, nếu ông nó còn thuộc về nữa, liệu ông sẽ phản ứng nhỉ?"
Sắc mặt Khúc Tình tái nhợt. Giấu Phó lão gia đem đồ quý đấu giá, bây giờ bà hối hận sợ hãi. Có khi… sẽ đuổi khỏi nhà họ Phó thật!
"Dạ Xuyên…" Khúc Tình tuyệt vọng con trai , đó là hy vọng cuối cùng của bà .
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên tối , áp suất quanh dường như hạ thấp hẳn.
"Tô Nam, cô bao nhiêu tiền mới chịu để món đồ đó?"
Tô Nam khẽ.
Tiền?
Cô trông giống thiếu tiền ?
Ánh mắt lãnh đạm liếc gương mặt lạnh lùng của đàn ông, cô giơ cao cái tẩu bằng ngọc phỉ thúy:
"Muốn để cái ? Nằm mơ !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!