Chương 9: Học Bá Lạnh Lùng Của Trường Đem Lòng Yêu Tôi

Sắc mặt của người nằm trên giường bệnh tái nhợt, nhưng đôi mắt lại xinh đẹp đến khó tin, tựa như ngọc thạch trong suốt và ẩm bóng.

Do đang bị bệnh, nên cậu không còn có sức lực để mở miệng nói, mà chỉ lặng lẽ nhìn người anh trai bên cạnh giường bằng đôi mắt long lanh.

Thời Ngọc lắc đầu và cười nói:

"Xem ra Tiểu Châu không thích uống thuốc rồi." Anh ta cầm chiếc bát sứ một cách vô ý, rồi dùng ngón tay xoay lấy chiếc muỗng một cách chậm rãi, thở dài một tiếng, nói như kiểu của một người anh lớn thương yêu em nhỏ vậy:

"Nhưng mà không uống thuốc, thì làm sao khỏe lại được đây?"

Người em trai trên giường bệnh ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời mà mở miệng ra.

Nụ cười trên mặt Thời Ngọc dần dần biến mất, tay đang cầm bát kia cũng từ từ đặt xuống đầu gối.

Một đôi mắt sâu như giếng cạn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người em trai tốt trên danh nghĩa của mình.

Gần như ngay lập tức, Lăng Châu cảm nhận được nỗi rùng rợn khi bị con rắn độc nhìn chằm chằm, lạnh cả sống lưng.

Đùng! Một tiếng động phát ra.

Bát thuốc bị ném vỡ xuống đất, mùi thuốc đắng nồng nặc tràn ngập khắp cả căn phòng.

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột, Lăng Châu cũng theo đó mà mở to hai mắt nhìn Thời Ngọc với vẻ khó hiểu, như là cậu không hiểu tại sao người đàn ông này lại đột nhiên nổi giận đến mức phải ném đồ.

Thời Ngọc lại như không có chuyện gì rồi rút khăn tay ra, từ từ lau sạch vết bẩn trên tay.

Tay của anh ta vừa trắng trẻo lại vừa mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu được nuôi nấng trong gia đình giàu sang — nhưng đáng tiếc, lòng bàn tay lại có một vết sẹo dài.

Vết sẹo gớm ghiếc ngoằn ngoèo như một con rắn đang cư ngụ trên cánh tay trái của Thời Ngọc vậy.

Dì Trương nghe thấy tiếng tách trà vỡ, vội vàng đi vào thu dọn.

Thời Ngọc cười với vẻ vô tội nói:

"Tiểu Châu sợ đắng, khoan hãy uống thuốc này đi vậy." Anh ta lại liếc mắt xuống nhìn Lăng Châu, sau đó giơ cánh tay đầy sẹo lên sờ vào má của Lăng Châu nói:

"Anh hai bất cẩn làm vỡ bát rồi, chắc Tiểu Châu không bị hết hồn chứ?"

Lăng Châu lắc đầu rồi dụi vào lòng bàn tay của Thời Ngọc.

Lăng Châu còn chưa kịp dụi vào, thì Thời Ngọc đã mau chóng rút tay về và nói:

"Ngoan nhé, em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lăng Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng một lần nữa chìm vào sự yên tĩnh chết chóc.

Lăng Châu cẩn thận quan sát cảnh vật bên trong phòng một lượt —— tên này được lắm, cửa sổ đều đã bị đóng kín mít cả, rõ ràng là không định để cho cậu được sống sót trở ra mà.

Hệ thống kịp thời xuất hiện [Theo như điều tra của hệ thống máy chủ, nhà họ Thời đã rơi vào cuộc nội chiến trầm trọng, đây cũng là yếu tố quan trọng khiến cho chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc tăng lên.]

Hiểu rồi.

Lăng Châu đứng dậy nhìn xung quanh căn phòng, cậu dựa vào ký ức trước đây mà dò tìm trên tường một hồi, và nhanh chóng tìm ra một cánh cửa ngầm.

[Chủ nhân, cậu định đi cảm hóa Thời Ngọc sao?

Nhưng mà chỉ số hắc hóa của nhân vật này hiện đang cao quá mức, hệ thống không khuyến khích ngài tiếp cận người này.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!