Chương 8: Học Bá Lạnh Lùng Của Trường Đem Lòng Yêu Tôi

Tích...! tích—

"Thưa anh, dấu hiệu sống của bệnh nhân rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể ——"

"Nhịp tim của bệnh nhân rất yếu, lập tức tiến hành cấp cứu!"

Lăng Châu đang chìm trong giấc ngủ sâu, âm thanh ồn ào bên tai khiến cậu mơ màng mở mắt ra.

Hình ảnh trước mắt vô cùng mờ ảo, có thể nhìn thấy được các loại ống truyền dịch lớn nhỏ lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn chói mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc...

Ơ? Lăng Châu nhíu mày lại, đây là đâu thế? Người đàn ông đứng phía xa kia sao trông quen mắt thế này?

"Giám đốc Cố, anh Lăng Châu thật sự bị thương quá nặng, sợ là..."

Cút đi. Cặp mắt của người đàn ông ấy đỏ ngầu, anh đứng yên không cử động nhìn chằm chằm về phía Lăng Châu nói:

"Tôi muốn cậu ấy sống lại."

Người đàn ông ấy vuốt ve chiếc nhẫn đôi trong túi.

Cậu đã từng hứa với anh rằng sẽ kết hôn với anh, sẽ ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời, làm sao có thể nuốt lời được?

"Lăng Châu, em từng nói là sẽ kết hôn với anh mà..." Giọng nói của người đàn ông ấy khàn lại, nói với giọng điệu có vẻ cố chấp:

"Em không được phép rời đi, có nghe thấy không?"

Cố Thành Diệu?

Lăng Châu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, đúng thật là Cố Thành Diệu!

Lăng Châu vô cùng nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, nếu không, một Cố Thành Diệu luôn ôn hòa thế kia sao có thể để lộ biểu cảm như vậy được? Tuyệt vọng, ủ rũ đến mức như muốn kéo theo cả thế giới chôn chung với cậu vậy.

Nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ...! Lăng Châu liên tục thôi miên chính mình, một lát sau lại nghe thấy một giọng nói không rõ là ai.

"Cậu hai, hôm nay cậu út vẫn còn chưa thức dậy ạ."

Lăng Châu mở mắt ra, lần này không phải đang nằm trên giường, mà là...! đang lơ lửng ở trên không.

Cậu nhìn thấy cơ thể của mình đang nằm ở trên giường không hề cử động như thể đang trong cơn hôn mê.

Ngồi bên giường là một người đàn ông mặc bộ đồ vest.

Anh rũ mắt nhìn cậu em trai trên danh nghĩa của mình, đôi mắt đen ngòm lặng yên đến phát sợ.

Chết rồi sao? Người đàn ông ấy cất tiếng nói một cách nhạt nhẽo, dường như người ở trước mắt đây chẳng qua chỉ là một kẻ có tồn tại hay không cũng chẳng sao.

"Không đâu, chỉ là không biết làm sao để làm cho tỉnh lại thôi."

Anh mỉm cười nói: Vậy à. Anh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Lăng Châu, trong mắt hiện lên một nụ cười u ám nói: Chết rồi cũng tốt.

"Cậu ấy mà sống, thì cũng chỉ để chướng mắt."

Lăng Châu: ... Đây được xem như là cậu đã bất ngờ nhận ra rõ bộ mặt thật của người anh trai tốt này sao?

Người đàn ông này chính là Thời Ngọc của vị diện thứ ba, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Thời.

Đúng vậy, vẫn còn có một người khác không được hợp pháp cho lắm...! ví dụ như Lăng Châu.

Cậu biết có lẽ Thời Ngọc không thích mình lắm, nhưng khi sống chung với Thời Ngọc, đối phương hầu như không hề để lộ bất kỳ cảm xúc chán ghét nào, ngược lại anh rất thân thiện, như thể thật sự xem cậu là em trai ruột của mình vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!