Cuộc sống trong trường học thì đơn giản hơn nhiều, mỗi ngày chỉ qua lại mỗi ba địa điểm là lớp học, căng tin và ký túc xá.
Lăng Châu là một học sinh yếu và là kẻ chơi bời, thậm chí cũng không cần phải đến lớp.
"Anh, hôm nay đi đâu kiếm tiền đây?" Tên mập da đen ùa đến đưa cho Lăng Châu một điếu thuốc.
Lăng Châu nhìn lên bầu trời u ám như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tên mập da đen đưa ra kế sách:
"Anh à, mấy ngày nay đám người ở trường trung cấp dạy nghề lại quanh quẩn ở trường chúng ta đó—"
Vậy thì chúng ta... Lăng Châu gật đầu nói: Đi chơi bóng rổ đi.
Tên mập da đen: Hả?
Nhóm thanh niên hư hỏng này có thể lực dồi dào, suốt ngày đi chọc ghẹo tán tỉnh mãi không thôi, hay là cứ dẫn họ đi tiêu hao thể lực, quằn quại mệt rồi thì sẽ về nhà tắm rửa đi ngủ, thế là sẽ được yên ổn.
Chơi bóng rổ?
Tên mập da đen ngơ ngác đi theo sau Lăng Châu nói:
"Không phải là đi đánh nhau sao..."
Sân bóng rổ đông nghẹt người, suốt cả buổi mà nhóm người của Lăng Châu cũng không thể tìm được sân.
May mà bản tính của Lăng Châu hay thích bắt chuyện làm quen, ngẫu nhiên chào hỏi với một nhóm, mà đối phương đã nhường cho một nửa sân chơi.
Nhóm người đang chuẩn bị khởi động và bắt đầu chơi, thì một nhóm người xông vào —— là nhóm người ở trường trung cấp dạy nghề đối diện.
"Không phải đây là học bá trường trung học số 1 đó sao? Học bá mà cũng biết chơi bóng cơ à?" Một tên nhuộm tóc màu đỏ kẹp lấy trái bóng và nhướng mày lên nhìn Lăng Châu nói:
"Có muốn chơi chung không?"
Lăng Châu có vẻ ngoài yêu kiều dụ người, đứng giữa đám đàn ông thô kệch lại càng nổi bật thấy rõ.
Tất nhiên đối phương cũng không tin vào trình độ của Lăng Châu, nói như vậy chỉ đơn giản là muốn sỉ nhục Lăng Châu mà thôi.
Lăng Châu cười khinh bỉ và nói:
"Đấu ba chọi ba, nếu thắng, sân chơi sẽ thuộc về chúng tôi."
Được thôi. Tên tóc đỏ nói một cách đầy tự tin:
"Nếu mày thua thì sao?"
Thua thì... Lăng Châu xoay quả bóng trong tay, thản nhiên cười nói: Muốn sao cũng được.
"Nếu mày mà thua, thì hãy quỳ ở đây lạy tao ba lạy, sao hả?"
"Thế thì tôi thiệt quá còn gì." Lăng Châu híp mắt, tức giận đến ngông cuồng:
"Vậy mấy ngươi mà thua thì cũng phải quỳ ở đây lạy tôi?"
Được thôi!
Tên tóc đỏ nhanh chóng đồng ý.
Được. Lăng Châu ném bóng đí, xắn ống tay áo lên, hơi khom người xuống với tư thế phòng ngự rồi nói: Nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!