Chương 5: Người Yêu Bé Nhỏ Của Tổng Tài Bỏ Trốn

Cái gì cơ? Vẻ mặt của Lăng Châu không một cảm xúc.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên, Lăng Châu dường như có thể nhìn thấy được chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu không ngừng tăng vụt.

Cố Thành Diệu lạnh lùng nói:

"Chuyện bắt đầu từ khi nào?"

Trước mặt Lăng Châu, từ đó đến giờ Cố Thành Diệu đều luôn chín chắn và dịu dàng, dù cho bản tính của anh cũng không phải như vậy.

Nhưng Cố Thành Diệu ngay trước mặt đây lại không còn có một chút sự ôn hòa nào như trước đây cả.

Người đàn ông ấy ngồi trên ghế, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chéo lên đầu gối — tựa như một con dã thú đang bật chế độ săn mồi vậy, cả người đều toát lên vẻ tấn công hung dữ.

Đây hoàn toàn khác biệt so với Cố Thành Diệu của ngày thường, đó giờ Lăng Châu chưa từng nhìn thấy qua ánh mắt và hơi thở thế này.

Cuối cùng Lăng Châu cũng đã biết được một kẻ mang định nghĩa là nhân vật nguy hiểm của vị diện là đáng sợ đến cỡ nào.

Trong tiềm thức, cậu gần như muốn tháo chạy khỏi cửa.

Tuy nhiên, Cố Thành Diệu không hề cho cậu thêm thời gian để ngụy biện.

Anh đứng dậy và từng bước tiến lại gần.

"Còn không thèm giải thích nữa sao?" Cố Thành Diệu nhìn Lăng Châu, ánh mắt chậm rãi nhìn lướt qua mặt Lăng Châu.

Thì ra từ trước tới nay, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chưa bao giờ chỉ có mỗi anh.

Cố Thành Diệu bước tới và khoát tay qua vai của Lăng Châu.

Lăng Châu đang định mở miệng nói chút gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng người đàn ông này lại chậm rãi nói:

"Không sao cả, chỉ là một cơn sóng nhỏ thôi."

Chỉ cần giải quyết vài tạp âm hỗn loạn kia, thì anh và Lăng Châu sẽ lại có thể trở về như trước.

Cánh tay của anh từ từ siết chặt lại, Lăng Châu bị siết đến mức có hơi khó chịu nên nói:

"Anh, hãy nghe em giải——"

Ừm.

Cũng không biết là Cố Thành Diệu có lắng nghe hay không, nhưng anh vẫn ôm thật chặt lấy Lăng Châu.

Cứ như một khi buông tay ra thì người trong vòng tay anh đây sẽ chợt biến mất vậy.

"Chuyện không phải như anh nghĩ đâu." Lăng Châu ra sức giải thích.

Nhưng trong lòng của cậu biết rõ là mâu thuẫn giữa cậu và Cố Thành Diệu không đơn giản chỉ là chuyện của ngày hôm nay.

Chuyện hôm nay cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

Có lẽ là kể từ khi bắt đầu, mối quan hệ của cậu và Cố Thành Diệu đã tồn tại rất nhiều rủi ro rồi.

Suy cho cùng cũng là do hậu quả của việc Lăng Châu đã bỏ bê Cố Thành Diệu quá nhiều —— trong mắt của cậu, trong số bốn người thì Cố Thành Diệu là người có tính tình tốt nhất, và cũng là người dễ kiểm soát nhất.

Vì vậy lúc đầu khi chinh phục bốn người này, thời gian mà Lăng Châu dành cho Cố Thành Diệu là ít nhất, cũng ít quan tâm đến anh nhất.

Không chỉ thời gian được phân bổ ít nhất, mà tính cảnh giác cũng thấp hơn nhiều so với những người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!