Chương 4: Người Yêu Bé Nhỏ Của Tổng Tài Bỏ Trốn

Cứ tưởng Lăng Châu lại muốn chơi mấy trò mới mẻ quái dị gì đó, nhưng mà không ngờ họ đi tới một bãi cỏ được cắt tỉa rất gọn gàng.

Anh. Lăng Châu trông có vẻ rất vui, cậu nắm lấy cổ tay của Cố Thành Diệu, dẫn anh đi dạo dưới ánh chiều tà của hoàng hôn.

Lăng Châu quay đầu lại cười với Cố Thành Diệu rồi nói:

"Em đã cố tình chuẩn bị cho anh điều bất ngờ này đấy, có thích không?"

Ở phía sau lưng họ, trong bụi hoa sum xuê vén ra một con đường nhỏ, hoa tươi nở rộ ven đường, cách đó không xa các ngọn đèn đuốc tỏa ra ánh sáng từ xa.

Người đàn ông già dặn này không dễ lừa, nhưng lại rất dễ dỗ.

Cố Thành Diệu đã một mình cật lực làm việc trong nhiều năm qua, đã từng gặp rất nhiều người thông minh, rất nhiều sự đấu đá âm thầm và mưu mô, trong mắt của anh, những thủ đoạn tinh vi hơn thế cũng chẳng qua là đang thay đổi cách thức bẽ mặt mà thôi.

Nhưng sự lãng mạn trẻ con và thậm chí có hơi vụng về của Lăng Châu lại không nghiêng không lệch mà đánh thẳng vào tim của Cố Thành Diệu.

Thích. Cố Thành Diệu ngắm nhìn quầng sáng của hoàng hôn vô tận tản ra trên khuôn mặt anh: Tại sao em lại ——

"Tại sao lại chuẩn bị điều bất ngờ cho anh hả?"

Lăng Châu tiến lên, hai tay ôm lấy cổ của anh nói:

"Anh nói xem là tại vì sao?"

"Cố Thành Diệu, hình như em chưa từng đích thân nói với anh là..." Dường như thoang thoảng mùi hương của hoa tường vi bay trong gió.

Lăng Châu cọ vào sống mũi cao vút của Cố Thành Diệu như rất quyến luyến, nhẹ nhàng thở dài và thì thầm bên tai của anh như đang ở cùng người yêu.

"Cố Thành Diệu, em thích anh."

Lăng Châu đã rất suồng sã và không chút nể tình khi dùng những lời nói dối chân thành nhất để trói chặt Cố Thành Diệu.

Cậu hôn anh như thể đang hôn một tình yêu đích thực và duy nhất của mình trên đời này.

Trong lúc hôn nhau cuồng nhiệt, Cố Thành Diệu khẽ mở mắt ra, anh nhìn người trước mặt đang vô cùng toàn tâm toàn ý cảm nhận hơi nóng trên môi.

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Bãi cỏ được cắt tỉa rất tỉ mỉ, trên đó có những túp lều màu trắng rõ rệt.

Hoàng hôn ảm đạm, những ngọn đèn sao treo trên nóc lều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong bóng đèn lắc lư kia, bóng người cũng lắc lư theo.

Thế giới của Cố Thành Diệu cũng bắt đầu lung lay.....

"Kính viễn vọng này có chất lượng kém quá." Lăng Châu từ trong lều thò đầu ra, hai tay của cậu cầm một cặp kính viễn vọng đen ngòm, tấm chăn mỏng đang đắp trên vai cũng theo động tác đó mà trượt xuống, thấp thoáng nhìn thấy vết cắn trên vai.

"Thông số chưa được điều chỉnh đúng đó."

Cố Thành Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, rồi ôm cậu trở vào tấm chăn ấm áp.

Dường như Lăng Châu rất tò mò về bầu trời đầy sao, cậu vẫn cứ kiên trì điều chỉnh cặp kính viễn vọng, và cuối cùng sau khi liên tục thử nhiều lần, cậu cũng phát ra một tiếng thở dài và nói:

"Em đã nhìn thấy được mặt trăng rồi."

Cổ Thành Diệu.

Lăng Châu nhìn ngắm hành tinh xa xôi đó rồi đột nhiên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!