Chương 25: Họ Đã Tìm Đến Tận Cửa Rồi!

Edit: Diệp Văn

Làm thế nào để ngăn hai người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ không tấn công lẫn nhau đây?

Khuyên can —— rất có thể sẽ bị thương ngoài ý muốn.

Lăng Châu vô cùng thương yêu cơ thể của mình và không muốn phải mạo hiểm như vậy.

Cứ mặc kệ —— thế thì một trong hai người sẽ chết và người kia sẽ vào tù.

Lăng Châu đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, rồi cũng vẫn quyết định là khuyên ngăn.

Tất nhiên chỉ là khuyên ngăn bằng miệng.

Đừng đánh nhau nữa.

Nghiêm Sương Tẫn tung một cú húc vào vai của đối phương, nhưng cơ thể của Cố Thành Diệu rất săn chắc, cứ như không cảm thấy đau vậy, anh lập tức phản đòn bằng một cùi chỏ.

Lăng Châu lại hét lên trong vô vọng:

"Hãy dừng lại hết đi." Tuy nhiên cả hai người càng đánh càng dữ dội, vốn không hề nghe thấy lời khuyên can của Lăng Châu.

Thêm vào đó, đây là lần đầu tiên Lăng Châu xem một cuộc ẩu đả ngoài đời thật ở khoảng cách gần như vậy, lại còn là một trận đấu đặc sắc mang đầy tính kỹ xảo nữa chứ.

Cậu ngang nhiên xấu xa đến mức muốn xem thêm một lúc nữa.

Lòng ham muốn được xem drama cứ sôi sục, Lăng Châu ngoài miệng khuyên can, trong lòng sợ hãi, nhưng ánh mắt lại rất thành thật mà nhìn chằm chằm mãi không ngừng.

Biển ơi, biển ơi~——Điện thoại di động của Lăng Châu đột nhiên vang lên.

Hả? Lăng Châu nhìn dãy số điện thoại xa lạ đang hiện trên điện thoại mà có hơi thắc mắc.

[Phát hiện được cơ thể năng lượng không rõ nguyên nhân!]

Lăng Châu nhấc máy lên, quả đúng là Thời Ngọc gọi đến.

Cậu chẳng nói gì, Thời Ngọc ở đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng.

Sau đó, Thời Ngọc đã nhanh chóng nghe thấy tiếng ẩu đả hỗn loạn ở phía Lăng Châu.

"Tiểu Châu, em đang ở đâu đó?"

Lăng Châu ngước mắt lên nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, rồi híp mắt lại, cậu nghĩ ra một biện pháp giải quyết tuyệt vời.

Đâu là cách ngăn cản đôi bên chém giết lẫn nhau?

Đó chính là tạo ra một kẻ thù khác nguy hiểm hơn.

Lăng Châu hắng giọng rồi bất chợt hét lên một tiếng:

"Em đã nói là em sẽ không trở về rồi mà! Anh đừng tới tìm em nữa!"

Cố Thành Diệu dừng lại, Nghiêm Sương Tẫn cũng dừng lại.

Đây là lần đầu tiên Lăng Châu cảm thấy may mắn khi bản tính của Thời Ngọc đủ hung ác biến thái, nếu không thì thực sự không đủ để khơi dậy tính cảnh giác của những người xung quanh.

"Thời Ngọc, anh đừng tới tìm em nữa."

Lăng Châu ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo Thời Ngọc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!