Chương 24: Họ Đã Tìm Đến Tận Cửa Rồi!

Edit: Diệp Văn

Bắc Kinh đã lâu không được trời quang mây tạnh.

Mùa mưa kéo dài, cả thành phố đều chìm trong bầu không khí ẩm ướt và lạnh giá.

Lăng Châu cuộn mình trong chăn, ngủ nướng không muốn dậy.

Cậu ngồi bên đầu giường nhìn người đàn ông ấy tỉ mỉ thắt cà vạt và đeo đồng hồ.

Cố Thành Diệu liếc nhìn kim chỉ giờ trên đồng hồ đeo tay, rồi quay đầu lại nhìn anh chàng đang quấn tấm chăn dày cộm quanh người với mái tóc rối bù.

"Sáng mười giờ anh xong việc, anh sẽ đến đón em."

Lăng Châu nghiêng đầu, vừa tỉnh ngủ nên nói với giọng khàn khàn: Đi đâu cơ?

"Anh đã hẹn bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em." Cố Thành Diệu chỉnh lại cà vạt.

Ngay cả khi sức khỏe của Lăng Châu hồi phục rất tốt, nhưng anh vẫn không thể yên tâm.

Vụ tai nạn xe đó quá thảm khốc khiến con người ta mỗi khi nghĩ về nó đều khiếp sợ.

Lăng Châu dụi mắt gật đầu nói:

"Vậy anh về sớm đón em nhé."

Mặc dù hiện giờ Lăng Châu đang sống trong tòa nhà khoa học công nghệ hàng không vũ trụ, nhưng cậu không thích ở một mình, nhất là phải ở trong một ngôi nhà lớn như vậy.

Người đàn ông ấy nhìn cậu một lúc, thấy cậu vẫn còn mê man chưa tỉnh ngủ, bỗng tim rung động.

Cố Thành Diệu ngồi xuống bên giường, anh giơ tay lên vuốt lấy mái tóc bù xù của Lăng Châu mà nói:

"Tóc cũng dài rồi, nên đi cắt đi."

Ừm. Chỉ khi vừa mới tỉnh dậy Lăng Châu mới ngoan ngoãn như vậy.

Anh tựa vào vai của người đàn ông ấy và hơi nheo mắt lại.

"Vẫn là giám đốc Cố tốt hơn, anh không biết Thời Ngọc hung dữ thế nào đâu." Giờ đây Lăng Châu cũng không ngại nhắc tới Thời Ngọc, trái lại là cuối cùng cũng tìm được người để phàn nàn về tính nết cố chấp đáng sợ đó của Thời Ngọc.

Lăng Châu dụi vào vai của anh thở dài nói:

"Em sẽ không muốn trở về nhà họ Thời nữa đâu."

Không đâu. Cố Thành Diệu xoa lấy mái tóc rối bời của Lăng Châu, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp Lăng Châu khỏi tay anh.

Sau một lúc, Cố Thành Diệu nhớ đến tin nhắn lạ lùng đó.

Tiểu Châu. Người đàn ông này dùng bàn tay ấm áp nâng niu khuôn mặt của Lăng Châu, rồi tiến tới gần hôn lên chóp mũi của cậu.

Cố Thành Diệu:

"Ngoại trừ Thời Ngọc ra, thì còn có ai khác không?"

Hở?

Lăng Châu đã tỉnh ngủ được một nửa, cậu nhìn vào đôi mắt đột nhiên tiến đến gần của Cố Thành Diệu, bỗng chốc có hơi không dám nhìn trực diện vào ánh mắt tinh tường sắc bén đó.

Xem ra Cố Thành Diệu ít nhiều gì cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của Nghiêm Sương Tẫn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!