Chương 22: Sau Khi Bắt Cá Nhiều Tay Với Bốn Người Đàn Ông

Edit: Diệp Văn

[Tiến độ dịch chuyển 99,99%.]

[Tiến độ dịch chuyển 99,999...]

Người đang treo lơ lửng trên không kia đã chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể của cậu không ngừng trở nên trong suốt, rồi lại trở về trạng thái ban đầu.

Trong sâu thẳm, dường như bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó không ngừng lôi kéo.

[Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện năng lượng không rõ nguồn gốc!]

Tiếng chuông báo động của hệ thống vang lên.

[Cảnh báo! Vị diện đang bị phá hủy!]

[Hệ thống đang cố gắng hết sức để sửa chữa vị diện!]

Sau đó, không gian trắng xóa ấy chìm trong sự yên lặng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Châu bắt đầu nghe loáng thoáng được một vài âm thanh.

[Vị diện...], [Kết hợp...]

Nghe văng vẳng bên tai giọng nói lúc xa lúc gần, Lăng Châu muốn chăm chú lắng nghe, nhưng lại bị tạp âm của thiết bị lấn át.

Bíp bíp bíp.

Cậu nghe thấy tiếng người, còn có tiếng của máy móc nữa.

"Các dấu hiệu sống của bệnh nhân đã trở lại bình thường."

"Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, hãy lập tức tiến hành can thiệp hồi sức ngay."

Cậu còn nghe thấy...! giọng của Cố Thành Diệu đó sao?!

"Lăng Châu, em hãy mở mắt ra nhìn anh đi có được không?"

Giọng nói của Nghiêm Sương Tẫn cũng ngắt quãng từng đợt:

"Đã nói là sẽ kết hôn với tớ mà, cậu tỉnh dậy cho tớ..."

Chết rồi, chết rồi, Lăng Châu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng liên tục thầm cầu nguyện.

Làm ơn, làm ơn, hãy để cho cậu mở mắt ra là sẽ có thể nhìn thấy con phố quen thuộc, cùng với những quán hoành thánh bên đường đi.

Đột nhiên, cậu cảm thấy một đôi tay chậm rãi lướt qua mặt mình, là Thời Ngọc — Lòng bàn tay của anh ta có một vết sẹo, Lăng Châu quá quen thuộc với điều đó rồi.

Không được, không được, quán hoành thánh, quán hoành thánh...

"Anh Bùi, chúng tôi đến từ Sở Cảnh Sát Bắc Kinh, chúng tôi đã có manh mối về vụ án mất tích vào một năm trước, xin mời anh đến để phối hợp điều tra với chúng tôi."

Thật sao?

Rõ ràng là giọng nói của Bùi Tư Niên, nhưng giọng nói của người đàn ông này lại không còn có chút cảm xúc nào của con người nữa.

"Bây giờ tôi sẽ đến ngay."

Theo bản năng Lăng Châu muốn giơ tay bịt lỗ tai lại, nhưng rồi phát hiện tay chân của mình đều như bị đổ xi măng lên vậy, hoàn toàn không thể động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!