Edit: Diệp Văn
Mùi hương của thức ăn tỏa ra từ căn bếp.
Hơi nóng khiến nắp sôi sục, phát ra tiếng ùng ục.
Lăng Châu nhìn dáng vẻ bận rộn của người đàn ông trong bếp thì chợt nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này Bùi Tư Niên đang lặng lẽ bận bịu trong bếp, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề màu hồng ngộ nghĩnh, anh đang chăm chú nấu những món ăn hợp khẩu vị với Lăng Châu.
Nếu không phải chỉ số hắc hóa liên tục tăng vọt đang nhắc nhở Lăng Châu, thì cậu thực sự không nhận ra người này có gì bất thường nữa đây.
"Bùi Tư Niên, anh vẫn còn giận sao?"
Lăng Châu tựa vào gối, nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy hỏi.
Ừ. Khi đối mặt với Lăng Châu, anh ấy vẫn luôn thành thật.
Anh ấy không hề che giấu cảm xúc của mình, là thực sự tức giận —— hoặc là còn có những cảm xúc phức tạp hơn cả sự tức giận.
Lăng Châu thở dài hỏi:
"Bởi vì em đã từng có người khác, cho nên anh giận em?"
Không phải. Người đàn ông quay người lại, anh mặc trang phục ở nhà, cho dù có giận dữ cũng không có tối sầm mặt lại như những người xung quanh.
Bùi Tư Niên thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình:
"Tiểu Châu, anh sẽ không bao giờ giận em đâu."
Mà anh... Bùi Tư Niên ngưng một hồi rồi mới nói tiếp:
"Anh nghĩ không ra là người đó như thế nào mà lại có thể nỡ rời xa em."
Theo quan điểm của Bùi Tư Niên, Lăng Châu là điều tốt đẹp nhất tồn tại trên đời.
Cậu hoạt bát thân thiện, giống như màu sắc sáng chói nhất trong tranh vẽ vậy, không ai có thể rời mắt khỏi Lăng Châu cả.
Lăng Châu nghe vậy bèn mỉm cười và nhướng mày nói:
"Em là người được nhiều người mê mẩn, ai gặp cũng thích sao? Anh Bùi à, anh nghĩ tốt về em quá rồi đó."
Nhưng vẻ mặt của người đàn ông ấy không có vẻ gì là giả vờ.
Lăng Châu chợt nghĩ, cũng phải...! không phải trong thế giới này mình chính là ánh sáng duy nhất trong mắt của Bùi Tư Niên sao?
Trước sự hoàn hảo hóa của Bùi Tư Niên đối với bản thân, Lăng Châu đành phải thay đổi cách nói:
"Là em đã đề nghị chia tay đó."
"Bạn trai cũ của em có tính nết xấu lại độc mồm, suốt ngày mang vẻ mặt lạnh lùng —" Nói đến đây, trong đầu Lăng Châu hiện lên vô số tật xấu của Nghiêm Sương Tẫn.
Lăng Châu không biết đã lén lút nói xấu sau lưng Nghiêm Sương Tẫn bao nhiêu lần rồi, cậu rành rọt liệt kê ra những thói xấu của tên đó.
Dù sao, Bùi Tư Niên cũng mãi mãi không thể nào gặp được Nghiêm Sương Tẫn, vì vậy Lăng Châu không hề kiêng nể mà chê trách Nghiêm Sương Tẫn.
Sau khi im lặng nghe xong, người đàn ông ấy đột nhiên hỏi cậu:
"Tại...! tại sao cậu ta có thể hẹn hò với em vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!