Chương 2: Người Yêu Bé Nhỏ Của Tổng Tài Bỏ Trốn

Vào lúc Cố Thành Diệu trở về nhà từ công ty, Lăng Châu đã cuộn người ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi.

Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đang chỉ sáu giờ trong phòng khách, bước đến bên cậu chàng đang ngủ say, rồi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu.

Lăng Châu mở mắt liếc nhìn anh một cái.

Ăn cơm chưa? Sau khi về đến nhà, Cố Thành Diệu cởi áo vest ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xám, trông có vẻ ôn hòa hơn nhiều so với dáng vẻ mạnh mẽ hung dữ khi ở công ty.

Lăng Châu xoay người và quay lưng lại với người đàn ông ấy, không thèm quan tâm đến anh.

Một lúc sau, sau lưng cậu phát ra tiếng vải sột soạt.

Rồi, Lăng Châu được vòng tay quen thuộc ôm lấy.

Cố Thành Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, áp đôi môi lạnh vào sau gáy của Lăng Châu.

Anh nhẹ nhàng nói với cậu rằng:

"Sao tính tình của em càng ngày càng nóng nảy vậy?"

Lăng Châu im lặng, Cố Thành Diệu dừng lại một lúc rồi lại nói:

"Đó là nơi anh làm việc."

Lăng Châu xoay người lại, cọ chóp mũi vào đối phương, cậu giương mắt nhìn thẳng vào Cố Thành Diệu, vừa nhõng nhẽo vừa nghiêm túc nói:

"Em quan trọng hơn hay là công việc quan trọng hơn?"

Em. Cố Thành Diệu không hề do dự.

Điều này khiến cho Lăng Châu có hơi ngạc nhiên.

Phải biết là nguyên nhân nhân vật Cố Thành Diệu này được liệt vào danh sách các [nhân vật nguy hiểm], là bởi vì suy nghĩ của anh cực kỳ khó lường.

Mỗi một nhân vật nguy hiểm cấp độ S đều có một suy nghĩ thế này thế nọ, họ vì muốn đạt đến mục đích mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí là vì suy nghĩ ấy mà phá hủy thế giới.

Vị diện đã phát hiện ra sự nguy hiểm của những người này, vì để tự vệ, nên mới chọn ra những kẻ xuyên không trong thế giới loài người như Lăng Châu vậy, hy vọng rằng họ có thể làm giảm chỉ số hắc hóa của những người này.

Thế suy nghĩ của Cố Thành Diệu thì sao?

Lăng Châu đoán rằng đó chính là đế chế công nghệ mà một tay anh đã gây dựng.

Cố Thành Diệu là một kẻ cuồng công nghệ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ vì việc không tài nào đột phá công nghệ mới mà nổi giận làm tăng chỉ số hắc hóa — Lăng Châu đã tưởng tượng ra câu chuyện kỳ ảo về một quái nhân công nghệ trở nên điên loạn.

Nói dối. Lăng Châu nhìn vào đôi mắt vừa sâu vừa đen của anh nói:

"Rõ ràng thứ anh coi trọng nhất chính là những máy móc trong phòng thí nghiệm của mình—"

Lăng Châu còn chưa nói xong, Cố Thành Diệu đã lao vào hôn lên môi của cậu.

Lăng Châu. Cố Thành Diệu chăm chú nhìn Lăng Châu bằng ánh mắt mà cậu không thể nhìn thấu rồi nói:

"Lần sau đừng biến mất lâu như vậy nữa."

Lăng Châu ngẩng đầu lên và đón nhận nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông này.

Thật lâu sau, Lăng Châu mới đẩy vai của anh ra và nói:

"Còn chưa được ăn cơm nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!