Chương 15: Người Tình Bí Mật Của Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp

Edit: Diệp Văn

Lăng Châu cuộn mình trong chăn nghĩ ngợi lung tung.

Phòng của Thời Ngọc không giống như phòng của một cậu chủ của gia đình giàu có —— cách bày trí trong nhà đều rất đơn giản, nệm giường cũng không được xem là êm ái.

Trong cả căn phòng, mỗi cây hoa hồng cắm trong lọ thủy tinh bên cạnh cửa sổ được xem là điểm sáng duy nhất trong tông màu xám kia.

Ngay khi Lăng Châu đang ngơ ngẩn nhìn ngắm đóa hoa hồng, thì cửa phòng bỗng bị đẩy nhẹ ra.

Người đàn ông ấy mặc bộ áo tắm trên người, cơ thể ngày thường ẩn dưới bộ áo vest lúc này hiện rõ ra trông thấy.

Thời Ngọc có vóc dáng cao ráo, thường ngày mặc đồ vest đi giày da trông như một quý ông lịch lãm, ai nhìn thấy đều cho đó là chàng công tử tốt bụng tử tế.

Nhưng khi người đàn ông này rũ bỏ mặt nạ giả tạo, là có thể trông thấy được dã tâm nằm dưới sự lịch thiệp kia.

Đường cong cơ bắp căng dài trơn láng, cùng vết sẹo ở khuỷu tay như hình xăm con rắn, và con rắn độc ấy đang nhe nanh toát ra đằng đằng sát khí.

Ngay cả khi lúc này người đàn ông này tỏ ra dịu dàng, Lăng Châu cũng không thể không đề cao cảnh giác để đối phó với ông trùm lớn này.

Buồn ngủ rồi à?

Thời Ngọc ngồi ở bên giường, xoa tóc Lăng Châu hỏi.

Ánh mắt của anh ta dừng lại trên môi Lăng Châu một lúc, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.

Tất nhiên là Lăng Châu không quen với ánh nhìn lộ liễu như vậy của anh ta, cậu ra vẻ lo lắng mà co rúm người vào trong chăn, thỏ thẻ gọi một tiếng Anh hai, như thể như vậy sẽ có thể đánh thức lương tâm làm anh của người đàn ông này.

Nhìn đứa em trai ngây thơ trắng trẻo lại ngốc nghếch ngọt ngào thế này, Thời Ngọc nhếch mép cười, anh ta thò tay vào trong chăn, giở trò xấu xa trước ánh mắt hoảng hốt lo sợ của Lăng Châu.

Anh..." Lăng Châu xấu hổ nhắm mắt lại, hốc mắt ửng đỏ lên.

Sự mãn nguyện, mới lạ...! và còn cả niềm vui không ai biết đang lấp đầy trái tim của Thời Ngọc.

Anh ta thở một hơi thật dài, cứ như một con quái vật trong vực thẳm lo sợ lần đầu tiên tìm thấy nhịp tim của sự sống vậy.

Thì ra cảm xúc của con người không chỉ có ý nghĩ giết người, mà còn có chán ghét và đen tối.

Thời Ngọc cúi người xuống chăm chú nhìn vào má của Lăng Châu, không bỏ soát biểu cảm nhỏ nhặt nào của cậu cả.

Giữa tiếng thở hổn hển yếu ớt của Lăng Châu, Thời Ngọc lấy chiếc khăn tay ra rồi cẩn thận lau sạch ngón tay.

Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên nghe thấy rất rõ tiếng kìm nén nước mắt Lăng Châu.

Thời Ngọc chậm rãi lau chùi ngón tay, rồi thản nhiên nói: Không thoải mái?

Thấy Lăng Châu không lên tiếng, Thời Ngọc cất khăn tay vào nói:

"Là lần đầu tiên sao?"

Lăng Châu quay lưng lại, cả người chui vào trong chăn để phản đối anh ta bằng sự yên lặng.

Nhìn thấy Lăng Châu cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một bên tai ửng đỏ, theo bản năng Thời Ngọc đưa tay lên sờ vào...! Quả nhiên cảm giác mềm mại như mong đợi.

Cả người Lăng Châu đều chui trọn vào trong chăn, ngáp lên một cái dưới tấm chăn tối đen như mực.

Biết rằng phía sau lưng đang có một kẻ phản diện với tính tình thất thường, Lăng Châu chỉ biết cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, rồi mơ màng mà híp mắt lại.

Đột nhiên sau gáy của Lăng Châu nóng lên, nụ hôn của người đàn ông ấy tuy dịu dàng nhưng lại thấp thoáng mang theo hơi thở nguy hiểm, Lăng Châu né tránh trong vô thức— nhưng người phía sau lại càng ngày càng sỗ sàng, hôn dọc theo cổ mãi cho đến bờ vai, không chịu buông tha nơi nào cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!