Chương 13: Người Tình Bí Mật Của Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp

Edit: Diệp Văn

Đau đớn hơn cả việc mất mát đó là đã từng có nhưng lại đánh mất.

Tuyệt vọng có lẽ là hạnh phúc gần ngay trước mắt, rồi lại bỗng chốc tan biến.

Lúc Nghiêm Sương Tẫn tìm thấy Lăng Châu trong con hẻm nhỏ tối mù, sự đau đớn và tuyệt vọng đã không còn có thể diễn tả được nỗi lòng của cậu ta.

Năm mười bảy tuổi, cậu ta đem lòng yêu một chàng trai trẻ, người đã từng nói rằng muốn ở bên cậu ta suốt cả đời, đã từng đeo chiếc nhẫn cho cậu ta...! bỗng ngã xuống trong vũng máu.

Cho dù là tiếng la hét bên tai của mọi người, hay là tiếng bước chân hoảng loạn, Nghiêm Sương Tẫn cũng không còn nghe lọt tai.

Dường như cậu ta bỗng chốc mất đi thính giác, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh của Lăng Châu với hơi thở thoi thóp.

Khi ngồi trên xe cứu thương, người đang gần như hôn mê đã kéo lấy áo của cậu ta nói:

"Bạn trai à, đừng khóc nhé."

Cậu ta có khóc sao?

Nghiêm Sương Tẫn bàng hoàng nắm chặt tay của Lăng Châu, vẻ mặt đờ đẫn như thể bị cướp mất linh hồn vậy.

"Tiêu Nghiêm, hình như có một chuyện tớ chưa nói với cậu." Lăng Châu ngẩng đầu nhìn cậu ta, cố gắng nở nụ cười nói:

"Tớ thật sự thật sự..."

Lăng Châu dừng một hồi rồi mới tiếp tục nói:

"Rất muốn làm lại từ đầu...! muốn được bình yên ở bên cậu cả đời. Nhưng mà, xin lỗi nhé, có lẽ lần này tớ phải thất hứa rồi——"

Xin lỗi. Trước mắt Lăng Châu trở nên tối đen như mực, bên tai vang lên tiếng hét đau đớn của Nghiêm Sương Tẫn.....

"Dấu hiệu sống của bệnh nhân rất yếu, hãy lập tức cấp cứu!"

Tiếng tích tắc của máy móc có chút ồn ào, Lăng Châu không cảm nhận được sự đau đớn nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của rất nhiều người.

"Lăng Châu, tớ không cho phép cậu rời khỏi tớ, cậu có nghe thấy không?"

"Hãy cứu sống cậu ấy cho tôi, bất kể là bằng cách nào."

Giọng nói của Cố Thành Diệu và Nghiêm Sương Tẫn liên tục vang vọng trong trí não của cậu, họ giống như là những con thú rơi vào đường cùng vậy, tuyệt vọng và bất lực, hận không thể xé tan sự trói buộc vô hình nào đó.

Lăng Châu...

Tiếng gào thét của họ đan xen vào nhau, tựa như những đôi tay vô hình ngoi lên từ trong vực sâu, muốn cứu vãn nhưng tuyệt vọng.

Còn những gì Lăng Châu có thể làm chính là dâng tặng họ một giấc mơ đẹp cuối cùng trước khi rời xa.

Ít ra, trước lúc cậu ra đi, tất cả họ đều nhận được lời bộc bạch chân thành nhất của Lăng Châu.

Sau lời bộc bạch, chính là lời từ biệt.

[Chỉ số tình yêu của Nghiêm Sương Tẫn 100%!]

[Thành công chinh phục nhân vật ở vị diện thứ hai!]

[Đang thoát khỏi vị diện thứ hai...50%..90%...]

[Xin chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở vị diện thứ hai, đồng thời đã thoát khỏi thế giới ấy!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!