Chương 12: Người Tình Bí Mật Của Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp

Edit: Diệp Văn

Đầu tiên là Lăng Châu ra vẻ tò mò dõi theo ánh mắt của Thời Ngọc mà nhìn xuống, sau đó lúc nhìn thấy dấu vết trên vai của mình rồi vội cúi đầu xuống.

Là ai làm vậy?

Thời Ngọc ngồi bên giường Lăng Châu như thể là một người anh tri kỷ vậy, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Châu nói:

"Chẳng lẽ Tiểu Châu của chúng ta phải lòng ai đó rồi sao?"

Không có!

Lăng Châu hoảng hốt lắc đầu, hàng lông mi hơi che đi cặp mắt đang liếc nhìn xuống, cậu hạ giọng phản bác:

"Em không có thích cậu ta..."

Lăng Châu cầm tay của Thời Ngọc lên, khẽ nói:

"Anh hai, em sẽ không để cho người khác bắt nạt anh đâu." Rõ ràng bản thân vẫn còn là một cậu thiếu niên, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, nói: Em sẽ bảo vệ anh.

Một lời bộc bạch chẳng chút đắn đo nhưng lại khiến cho Thời Ngọc phải im lặng.

Là con trai cả của nhà họ Thời, dường như từ khi sinh ra Thời Ngọc đã định sẵn sẽ được mọi người yêu chiều.

Anh ta đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ, thậm chí là bị người khác lo ngại, kiêng dè.

Đây là lần đầu tiên có người nói là sẽ bảo vệ cho anh ta.

Thời Ngọc khẽ cười một tiếng, đối với những lời nói như trẻ con của Lăng Châu, anh ta chỉ mỉm cười cho qua.

Anh ta đưa tay lên chỉnh lại quần áo cho Lăng Châu.

"Tiểu Châu đã lớn rồi, có đem lòng thích ai đó cũng là lẽ thường tình." Ánh mắt của Thời Ngọc lúc thì sáng lên lúc thì dịu lại nói:

"Nhưng mà em đã từng hứa với anh hai là sẽ không nói dối anh mà đúng không?"

Lăng Châu mím môi gật đầu.

Thời Ngọc vừa cười vừa hỏi cậu rằng:

"Vậy thì em hãy nói cho anh hai biết, trong lúc em bệnh, có phải anh ba đã đến thăm em không? Trong mắt của Lăng Châu mang một nỗi lo sợ, cậu ta mím môi không nói gì."Đừng sợ.

"Thời Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Châu, vỗ vào vai của cậu nói:"Hãy nói cho anh biết, anh ta có đến không?Vâng...

"Lăng Châu khẽ run người lên, có vẻ hơi lo sợ mà co rúm vào người của Thời Ngọc."Vậy à? Thời Ngọc từng bước hỏi một cách dẫn dắt:

"Thế vết cắn trên vai Tiểu Châu là do anh ba cắn hửm?"

Lăng Châu mặt mày ủ rũ không lên tiếng, cậu giơ tay ôm vào eo của Thời Ngọc, cứ như một cậu em trai thực sự chỉ biết quấn quýt lấy anh hai vậy.

"Tiểu Châu, lần sau anh ba đến thăm em, thì em nhất định phải nói với anh hai, biết chưa hả?"

Vâng. Lăng Châu ngước mắt nhìn Thời Ngọc với vẻ vô tội:

"Anh hai, anh đang giận em hả?"

Làm gì có chứ. Tay của Thời Ngọc chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu, y như một con rắn độc đang bò trườn trên làn da của cậu vậy, Lăng Châu cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không đẩy anh ta ra.

Sau khi Thời Ngọc rời khỏi, Lăng Châu nằm bẹp trên giường như không còn tiếc nuối cuộc đời nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!