Edit: Diệp Văn
Lúc Lăng Châu vừa rời khỏi sơn trang thì nhận được tin nhắn của Nghiêm Sương Tẫn.
Cậu ta mở máy tính tìm đoạn ghi hình giám sát trên con đường nhỏ ở sơn trang, nhìn con người ấy rời đi mà chẳng hề do dự, ánh mắt của cậu ta tối sầm lại.
"Có cần bắt cậu ấy lại không ạ?"
"Không cần. Canh chừng cho kỹ vào là được." Nghiêm Sương Tẫn vẫn bình tĩnh mà tiếp tục lên lớp, nhìn từ xa thì vẫn là một cậu học sinh giỏi ưu tú.
Những bạn nữ ngồi phía sau lén nhìn cậu ta cũng sẽ không thể tưởng tượng ra câu chuyện không ai biết đến của người đàn anh học cấp trên lạnh lùng này.
Nghiêm Sương Tẫn ung dung thản nhiên ngồi học hết buổi, thậm chí còn kiên nhẫn nghe giáo viên ân cần giảng bài.
Lên đại học, Nghiêm Sương Tẫn cũng vẫn là con cưng của trời được mọi người chú ý như trước, từ giảng viên cho đến hiệu trưởng trong trường đều gửi gắm kỳ vọng to lớn vào cậu sinh viên thiên tài này.
Chỉ có bản thân Nghiêm Sương Tẫn biết rằng cái gì gọi là ngoài mặt vẻ vang, bên trong suy đồi.
Ngay cả bản thân cậu ta cũng chán ghét nội tâm đen tối của mình.
Lúc kết thúc tiết học buổi sáng, Nghiêm Sương Tẫn vừa đi về phía cổng trước vừa kiểm tra hành tung mới nhất của Lăng Châu.
Lần này, cậu còn muốn trốn đi đâu hả...! Ánh mắt của Nghiêm Sương Tẫn trở nên tối tăm——Sau đó, cậu ta nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ trên bản đồ đang ngoan ngoãn đứng đợi ở trước cổng trường mà chẳng hề di chuyển.
Nghiêm Sương Tẫn tỏ ra nghi ngờ, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lăng Châu đang đứng ở một nơi cách mình hơn năm trăm mét.
Tiểu Nghiêm!
Lăng Châu nở nụ cười tươi rói, vẫy tay gọi cậu ta.
Một bộ phận nào đó trong tim bỗng chốc mềm lòng...! Nghiêm Sương Tẫn nhìn gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc ấy, cứ như đang trở về buổi chiều của một năm trước vậy.
Cậu thiếu niên phá phách chưa từng ngoan ngoãn lên lớp, nhưng lại biết đợi cậu ta tan học ở đầu con hẻm nhỏ.
Hai người chưa từng chính thức công khai nắm tay nhau, tình yêu của hai cậu trai trẻ ẩn sâu từng buổi chiều hoàng hôn tình tứ.
"Bạn trai ơi, cậu chậm chạp quá à."
Lăng Châu kêu ca than trách, rồi nắm lấy tay cậu ta một cách tự nhiên.
Nghiêm Sương Tẫn cúi xuống nhìn bàn tay của hai người đan xen vào nhau, có hơi nhíu mày lại.
Sao thế? Lăng Châu đung đưa cánh tay của Nghiêm Sương Tẫn nói:
"Tớ đói rồi, mà không có tiền ăn cơm nên đành phải đến ăn bám bạn trai thôi."
Nghiêm Sương Tẫn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út của Lăng Châu một lúc, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường.
"Tại sao lại đến tìm tớ vậy?"
Nghiêm Sương Tẫn nhìn cậu hỏi.
Không phải là muốn bỏ trốn sao?
Lăng Châu nhướng mày nói:
"Cậu là bạn trai của tớ, tại sao tớ lại không thể đến tìm cậu chứ?"
Cậu bị ánh mắt vô cùng sắc bén của Nghiêm Sương Tẫn nhìn chằm chằm đến mức có chút không thoải mái, thế là vừa kéo cậu ta đến căng tin vừa nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!