Chương 1: Người Yêu Bé Nhỏ Của Tổng Tài Bỏ Trốn

Lúc Lăng Châu thoát khỏi vị diện số hai, đến trước mặt vị diện thứ nhất thì trận tuyết đầu tiên vào mùa đông đã rơi.

Hệ thống vỗ cánh màu vàng nhạt đáp xuống vai cậu, hơi buồn bã: [Thời gian trở về muộn hơn năm ngày so với dự kiến.]

Như vậy có nghĩa là Lăng Châu đã mất tích năm ngày ở thế giới này.

Lăng Châu cởi đồng phục trên người, sau khi xác nhận chắc chắn không có mùi lạ trên người mình thì mới cầm lấy áo sơ mi chuẩn bị thay.

Cởi đồng phục thay áo sơ mi, hơi thở của thanh xuân trên người cậu hoàn toàn bị cuốn đi.

Lăng Châu:

"Tâm trạng của Cố Thành Diệu thế nào?"

[Chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu dao động đáng kế, nhưng bởi vì chỉ số tình yêu cao nên hiện tại nhân vật không có gì bất thường.

Đúng là nhân vật vị diện số một mà, vẫn giữ bình tĩnh như vậy...! Lăng Châu nhẹ nhàng thở phào nhưng lời nói tiếp theo của hệ thống lại làm cho cậu hơi nhíu mày.

[Nhưng hiện tại Cố Thành Diệu đã nghi ngờ thân phận của cậu.]

Hệ thống: [Từ sau khi cậu mất tích, anh ta đã điều tra ra được bối cảnh cậu dùng lúc trước là giả thông qua các cách khác nhau.]

Lăng Châu:

"Nhưng không phải là vị diện đã sắp xếp tốt bối cảnh của tôi rồi à, sao lại còn sai sót?"

[Cố Thành Diệu này là nhân vật vị diện nguy hiểm số một, độ nhạy bén với thông tin của anh ta đã vượt qua phạm vi vị diện có thể khống chế.

Nói trắng ra đó là, Cố Thành Diệu vậy mà có thể thông qua cách của mình phát hiện ra bug của vị diện.

Lăng Châu không khỏi cảm thán, chỉ số thông minh của ông này thật sự cao đến biến thái mà.

Xem ra cậu phải nhanh chóng tiến công chiếm đóng tiến trình mà rời khỏi nơi quỷ quái này trước khi Cố Thành Diệu biết rõ hết thân phận của cậu.

Lăng Châu quyết định rất nhanh:

"Mau đưa tôi về công ty đi."

—----

Bên trong tòa nhà khoa học kỹ thuật hàng không.

Điện thoại trong tay trợ lý vừa reo lên, người trong phòng họp hối:

"Cà phê của giám đốc Cố xong chưa?"

Cố Thành Diệu yêu cầu rất khó, cấp dưới của anh không ai không sợ.

Tới ngay! Trợ lý vội vã đổ cà phê, đang muốn thêm sữa đặt trong chén.

Lúc này, một đôi tay thon dài trắng nõn duỗi tới, động tác nhẹ nhàng ngăn anh ta lại.

"Cho Cố Thành Diệu à?" Giọng của người này rất trẻ, khoảng chừng ở giữa độ tuổi thiếu niên và người trưởng thành.

Trợ lý giương mắt, hơi ngẩn ra.

Lăng Châu mặc một cái áo T

-shirt trắng đơn giản và quần thể thao, nhìn không tới hai mươi tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!