"Dừng lại đi, Bạch Ly, nếu anh còn không thả tôi ra thì tự gánh hậu quả." Người đột ngột đề nghị rời đi là Khương Diễm.
Hắn là con của vợ hai của bố Khương, do Vương Quyên sinh ra, nhỏ hơn Khương Lưu Huỳnh đúng năm tuổi. Mẹ của Khương Lưu Huỳnh đã qua đời vì bệnh đột ngột chỉ hai tháng sau khi cô mất tích, và chỉ nửa năm sau, Bố Khương đã kết hôn với bà Vương.
Còn Khương Oản Oản là con của Vương Quyên và chồng trước.
"Anh nghe không? Mau thả tôi ra! Tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ ti tiện này nữa! Nhìn cô ta tôi chỉ thấy ghê tởm." Khương Diễm lớn tiếng quát.
Khương Tư Niên đứng bên cạnh nghe thấy, nghiêm túc lên tiếng:
"Dù thế nào đi nữa, em ấy cũng là con gái của bố và là chị của cậu."
Hừ.
Khương Diễm cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, đáp lại:
"Chị của em chỉ có một, đó là Khương Oản Oản!"
"Cô ta lợi dụng lúc người khác không có mặt để lăng mạ chị em, còn quyến rũ vị hôn phu của chị em, thậm chí còn hạ dược chị em rồi gọi người đến… bắt nạt chị em!"
"Từ ngày Khương Lưu Huỳnh trở về nhà, chị em mỗi ngày đều sống trong nước mắt, các người không thấy sao?"
Hắn có thể ngồi kiên nhẫn ở đây lâu như vậy chỉ để nhìn thấy cảnh cô ta chịu khổ mà giải tỏa cơn tức giận trong lòng. Giờ đã xem đủ rồi, hắn cần phải đi thăm chị gái đang nằm trong bệnh viện.
Bạch Ly mỉm cười, nói:
"Khương Tam Thiếu gia, đừng nóng vội, chờ đoạn ký ức quan trọng đó xuất hiện rồi tôi sẽ để cậu đi."
Lời nói của anh như hàm ý điều gì, như thể anh biết về những chuyện mà Khương Lưu Huỳnh đã trải qua và có liên quan đến Khương Diễm.
Nhưng Khương Diễm chẳng thèm để ý nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ rằng người đàn ông này muốn họ thương hại cho số phận bi thảm của Khương Lưu Huỳnh, để họ tha thứ cho những hành động xấu xa của cô.
"Hừ, tôi nói cho anh biết là không đời nào! Dù Khương Lưu Huỳnh có bị hành hạ đến c.h.ế. t tôi cũng sẽ không mảy may xúc động!"
"Ngược lại là anh, nếu không nhờ chị gái tôi cứu hai chúng ta thì liệu anh có thể đứng đây bình yên như bây giờ không? Nhìn hai kẻ vô ơn các người thật là xứng đôi."
Những người trong phòng phát sóng bắt đầu xì xào:
"Tiến sĩ Bạch thực sự đã được Khương Oản Oản cứu sao? Vậy mà giờ anh ta lại giúp Khương Lưu Huỳnh, liệu có phải không hay lắm không nhỉ?"
"Ai nói với cậu là tiến sĩ Bạch giúp Khương Lưu Huỳnh? Cô ta xứng sao? Tiến sĩ rõ ràng chỉ vì khoa học mà thôi! Chẳng qua là anh ấy muốn cho mọi người thấy thành quả nghiên cứu của mình."
Bạch Ly lập tức quay đầu lườm người vừa nói, hai cô gái đó liền im bặt. Cuối cùng, anh tự mình bước lên, cúi xuống bên tai Khương Diễm và nói:
"Thật sự là Khương Oản Oản đã cứu chúng ta sao? Cậu tận mắt thấy không?"
Như vẫn thấy sợi dây chưa đủ chặt, anh kéo nút thắt chặt thêm một chút. Câu hỏi bất ngờ khiến Khương Diễm sững sờ, anh càng giận dữ, liền tung một cú đá vào chiếc áo khoác thí nghiệm của Bạch Ly, để lại ngay một dấu giày cỡ 44 rõ rệt.
Bạch Ly cúi mắt nhìn dấu giày, khẽ phủi đi không mảy may bận tâm, rồi vừa quay người bước đi vừa nói:
"Tiếp tục xem đi. Tôi đã nói rồi, xem hết hôm nay thì sẽ để các người đi. Hãy coi như là được mời đến như những nhà đầu tư để trải nghiệm phát minh của tôi."
Ngay khi câu nói đầu tiên của anh vang lên, máy quay đã bị tắt. Đợi đến khi Khương Diễm không còn vùng vẫy nữa, máy quay mới bật lại.
…
Khung cảnh chuyển đổi, không còn là căn nhà đất chật chội nữa, mà là một ngọn đồi xanh tươi với cánh đồng trải dài phía sau.
[Khương Lưu Huỳnh chạy thoát ra ngoài rồi sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!