"Khương Lưu Huỳnh, sao cậu có thể xóa mất bảng tin mà Khương Oản Oản đã vẽ suốt bao lâu như thế chứ!?"
"Đó là tâm huyết hai ngày của cậu ấy! Cậu có thể đừng lúc nào cũng tệ hại như vậy được không? Thấy người khác giỏi là chịu không nổi à?"
Ngay khi màn hình bật lên, cảnh tượng đầu tiên là hàng loạt lời mắng chửi tràn ngập. Mọi người nhanh chóng hiểu được phần nào nguyên nhân và kết quả của sự việc.
Nhìn khung cảnh lúc này, Khương Lưu Huỳnh đứng một mình, bị sáu bảy người vây vào góc cuối lớp học, trong khi đó, Khương Oản Oản như một bông hoa yếu đuối, đang nức nở được người khác đỡ lấy.
"Chị ơi… Sao chị lại xóa mất bảng tin mà em đã vất vả làm ra?"
Ánh mắt của Khương Lưu Huỳnh nhàn nhạt quét qua đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Khương Oản Oản.
Cô không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ bình thản nói:
"Tôi có thể vẽ lại một bức khác cho cô."
Nghe lời cô nói, đám người xung quanh càng thêm giận dữ.
"Xin lỗi đi, Khương Lưu Huỳnh! Ở đây đừng có ra vẻ nữa! Cứ cho là cậubiết vẽ, thì thứ cậu vẽ ra cũng chẳng khác gì tranh ma quỷ!"
"Tôi thấy chắc cậu định vẽ bảng tin, nhưng thầy cô không chọn cậu mà chọn Oản Oản, nên sinh lòng đố kỵ, nghĩ rằng xóa của Oản Oản thì cậu sẽ được vẽ."
Thậm chí, có người trực tiếp dùng tay đẩy vai cô ép vào tường, một người khác còn túm cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
"Quả nhiên là con riêng thì chỉ biết giở mấy trò hèn hạ, chẳng khác gì bà mẹ tiểu tam của nó."
Nghe đến câu cuối cùng, Khương Lưu Huỳnh như núi lửa phun trào, đột nhiên giãy mạnh khỏi bàn tay đang đè lên người mình, hét lên mất kiểm soát:
"Tôi không phải con riêng! Mẹ tôi không phải tiểu tam!"
Sự giãy giụa bất ngờ cùng đôi mắt đỏ rực của cô khiến hai cô gái kia sợ hãi lùi lại vài bước.
Quái vật…
Một trong hai cô gái là Tiểu Kỳ, người mà ai cũng biết là bạn thân của Khương Oản Oản, còn cô gái kia thì mọi người cũng thấy rất quen mắt.
[Người đứng cạnh Tiểu Kỳ ai vậy, sao trông giống idol Jenny của tôi thế? Nhưng Jenny của tôi chắc chắn vừa xinh đẹp vừa nhân hậu hơn cô ta nhiều.]
[Lúc này mà còn rảnh rỗi nói về idol, có ai trong ký ức của Khương Lưu Huỳnh mà không bị sụp đổ không?]
[Ai mà biết được?
Không chừng lần này đúng là cô ta xóa bảng tin mà Khương Oản Oản đã vất vả vẽ, chẳng lẽ muốn bảo bảng tin là cô ta vẽ rồi bị Oản Oản xóa đi à?]
[Mọi người nhìn mép màn hình đi, trên bảng còn sót lại nửa con phượng hoàng chưa bị xóa hết, thật sự rất đẹp!]
[Haiz, ban nãy tôi còn nghĩ biết đâu là Lưu Huỳnh vẽ thật, nhưng nhìn thấy nửa bức tranh này thì tôi hoàn toàn thất vọng. Cô ấy sống ở quê, sách còn chẳng đọc nổi, sao có thể vẽ được tranh chứ?
Quả nhiên con người đều sẽ thay đổi.]
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phần lớn bình luận đều biến mất, như thể tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với câu nói đó:
Khương Lưu Huỳnh đã thay đổi, trở nên xấu xa.
Khương Thành Du cuối cùng cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng được xoa dịu một chút.
Từ hôm qua đến hôm nay, cảm xúc của anh ta chuyển từ chán ghét, ghê tởm, lạnh lùng, căng thẳng tột độ… đến bây giờ, anh ta rốt cuộc đã đợi được lúc Khương Lưu Huỳnh làm chuyện xấu.
Vì Khương Lưu Huỳnh không phải lúc nào cũng là người lương thiện, nên Khương Thành Du cũng chẳng cần tiếp tục cảm thấy áy náy về những lỗi lầm trước đây của mình nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!