Chương 43: (Vô Đề)

Cạch——

Khương Lưu Huỳnh kéo theo cái đầu nặng trĩu như ngàn cân, trong cơn mê man nghe thấy âm thanh của ổ khóa cửa vang lên.

Lúc này, trên khuôn mặt đỏ ửng bất thường của cô cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng:

Mở… cửa.

Ai ngờ, vừa mở miệng, cổ họng cô như bị lửa thiêu đốt, giọng nói vốn dịu dàng nay trở nên khàn đặc và khó nghe.

Ngay khi cánh cửa hé ra một khe nhỏ, cô không chút do dự lao thẳng vào bên trong.

Á!

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thất thanh, ngay sau đó là một lực mạnh đánh úp tới, khiến Khương Lưu Huỳnh không kịp phản ứng mà bị đẩy ngã xuống đất.

Khương Lưu Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẫn hiện rõ sự mơ hồ và uất ức.

"Khương Lưu Huỳnh, cô không có mắt hả?!"

Khương Oản Oản vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô đã nổi cơn giận, chưa kể đến vẻ mặt vô tội kia càng khiến cô ta càng thêm bực bội!

Chưa kể, quần áo của cô vừa bẩn vừa ướt, va chạm vừa rồi còn làm bẩn chiếc váy của Khương Oản Oản!

"Ghê tởm, thật ghê tởm! Khương Lưu Huỳnh, cô c/h/ế/t chắc rồi!!!"

Nghe thấy câu nói đầy đe dọa này, Khương Lưu Huỳnh sững sờ ba giây.

Khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra rằng vừa rồi mình đã đụng phải Khương Oản Oản!

Cô ra sức lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn rồi chật vật bò dậy khỏi mặt đất. Trong cơn choáng váng, cô lắp bắp nói với người trước mặt:

"Xin lỗi, tôi không cố ý..."

Lời chưa dứt, ánh mắt cô chợt dừng lại khi nhìn thấy tấm thẻ dự thi kẹp giữa các ngón tay của Khương Oản Oản. Cô như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hét lên:

"Trả thẻ dự thi của anh cả đây!"

Tiếng hét này rõ ràng to hơn hẳn so với giọng yếu ớt ban nãy, nhưng vẫn không che giấu được sự mệt mỏi trong lời nói.

Khóe miệng Khương Oản Oản nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai:

"Muốn à? Được thôi, chờ tôi cắt nát nó ra, rồi sẽ trả lại cho cô."

Vừa nói, Khương Oản Oản vừa từ từ giơ tay, nhẹ nhàng lắc lắc tấm giấy trước mặt Khương Lưu Huỳnh, giọng điệu chế nhạo:

"Anh cả không có thẻ dự thi thì không thi được rồi~ Thật thảm, có khi còn bị bố mắng cho một trận nữa."

Dứt lời, Khương Oản Oản lấy ra cây kéo đã chuẩn bị sẵn, không chút do dự đưa lưỡi kéo lại gần tấm thẻ, làm như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt xuống.

Không được!

Khương Lưu Huỳnh lập tức hốt hoảng, vội vã vươn tay giành lấy.

"Dám tranh đồ với tôi à?"

Khương Oản Oản chẳng hề nể nang, không chút nghĩ ngợi liền xoay lưỡi kéo sắc nhọn hướng thẳng vào cổ tay Khương Lưu Huỳnh.

Cô chủ? Các cô...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!